Sau lưng Oxandre lạnh toát, chúng kéo từ gót chân cho đến tận ót, lúc này Oliver quay ngoắt mặt sang nhìn hắn, khóe miệng gã kéo căng ra, khuôn mặt gần như biến dạng, hai mắt trừng trừng nhìn Oxandre, “Ôi chao, đừng sợ chứ! Ta chỉ tái hiện lại cảnh tượng khi ta và Socé công phá thành công thôi mà!”
Gã vừa dứt lời, bắp chân Oxandre liền cảm nhận được sức kéo, hắn nhìn xuống dưới, ngay lập tức đối mặt với một khuôn mặt nát bét, không rõ ngũ quan, chúng như bị xay nhuyễn rồi nhào nặn lại với nhau, cái mồm liên tục mở ra khép vào, hắn nhíu mày, cơn buồn nôn cuộn trào lên, may thay hắn đè lại kịp thời.
Oxandre nắm chặt tay, cảm nhận được thứ trong túi áo rung lên, hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cho tay vào túi nắm chặt lấy viên ngọc trai Socécher trước khi tỉnh dậy đã kịp nhét vào tay hắn.
Ngước mắt lên lần nữa hắn đã chẳng thấy xác chết hay máu đỏ nữa. Mọi thứ xung quanh lúc này đều mờ mờ ảo ảo, từng làn khói đen bao quanh bọn họ mà thứ kéo ống quần hắn vừa rồi cũng chỉ là một cành cây chết.
“Đủ rồi Oliver, ta sẽ không bị ngươi làm cho sợ hãi đâu.” Hắn đứng thẳng lưng, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Oliver, từ sâu trong thâm tâm của hắn không hề sợ hãi gã, thứ cảm xúc duy nhất khi đối mặt với Oliver chính là cảm giác bị sỉ nhục bởi chính khuôn mặt giống hệt mình kia, như thể hắn mới là người đứng trên Oliver.
“Ơ này, ngươi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-duoi-day-dai-duong/3391674/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.