“Cha, anh ấy sẽ ổn chứ?” Edouard kìm lòng không đặng, vươn tay vuốt lại mái tóc của Socécher, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu. 
“Sẽ ổn thôi, Socé không thể nào nhớ lại được chuyện năm đó. Henris, lấy vỏ sò truyền tin đến đây cho ta.” Vua Thủy tề ôn tồn trả lời, quay sang ra hiệu cho Henris, cậu nhóc hiểu ý nhanh chóng đi lấy vỏ sò đưa đến tay ông. 
Edouard đưa mắt nhìn cha mình cầm theo vỏ sò ra khỏi cung, anh thở dài, nhìn người đang nằm trong vỏ sò, lòng anh không khỏi trĩu xuống, phải nói thời niên thiếu của Socécher quá đau khổ. 
“Có lẽ anh trai ta sẽ ngủ ít nhất 10 đến 15 ngày, ngươi có nhiệm vụ ở đây canh giữ anh ấy, ở bên ngoài đã có một đội cận vệ bảo vệ bên ngoài, khi nào anh ấy tỉnh, nhanh chóng thông báo lại cho ta, rõ chưa?” Edouard lạnh giọng ra lệnh cho Henris, cậu nhóc khơi khom người xuống, tay đặt trên ngực trái, nghiêm mặt đáp lại “Thần đã rõ, thưa Hoàng tử.” 
Edouard gật đầu, lưu luyến không rời nhìn người đang say ngủ rồi rời đi. 
Cậu nhóc lại gần vén gọn chăn cho Socécher rồi đứng sang bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu. 
Hoàng tử Socécher của bọn họ khi sinh ra là được tình yêu thương của cả tộc nuôi lớn, khi ấy Người đã phái Thiên sứ xuống, ban cho Hoàng tử rất nhiều ân điển cùng vinh quang, dựa theo hy vọng của toàn tộc, Socécher lớn lên, cậu mang trong lòng sự khoan dung, tình yêu thương bao la đến mọi người, mọi giống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-duoi-day-dai-duong/3391673/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.