Uma đặt tay lên gò má tái nhợt của Socécher, khuôn mặt rõ ràng trẻ tuổi xinh đẹp nhưng giờ phút trông chúng như già đi nhiều tuổi vậy. Cô tựa lưng vào cạnh vỏ sò, chốc chốc lại đưa tay vén tóc cho cậu, Edouard lúc này mới vào, nhíu mày nhìn hành động của cô, “Anh nghĩ em đừng thở dài nữa Uma, anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu.”
Uma nhìn Edouard gạt tay cô ra rồi thế tay mình vào đấy, tức khắc dựng hết tóc lên, “Anh làm cái gì vậy? Anh ấy cũng là anh của em! Đừng tưởng em không biết anh mang cái suy nghĩ xấu xa gì với anh ấy!” Anh đến nhấc mí mắt lên cũng chẳng buồn làm, lấy đuôi cá của mình hất cô ra, song anh lại lấy nó cuốn lấy đuôi của người nằm bên cạnh, cười khẩy, “Vậy thì thế nào? Em cấm được?”
“Edouard, anh ấy sẽ không đồng ý đâu. Hai người là anh em! Sẽ chẳng bao giờ có kết quả cho chuyện này!” Uma phát cáu với người trước mặt, tuy không có luật cấm anh em yêu nhau tuy nhiên cô nhìn không được, cô lo lắng vì thứ tình cảm này mà anh em họ sẽ trở mặt, cô không muốn nhìn hai người anh cô yêu thương nhất phải đi đến tình trạng đó.
“Anh em thì sao? Không hề có luật cấm cản vấn đề này! Anh sẽ không để anh ấy biết được tình cảm của anh, anh tình nguyện là bên chịu tổn thương cũng mong muốn anh ấy được hạnh phúc. Uma, đi về cung điện của em đi.” Edouard hạ lệnh đuổi khách, Uma hai mắt như tóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hon-duoi-day-dai-duong/3391675/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.