Biết Triệu Quy Nhạn không ở trong lều, Tống Thái hậu chỉ đành miễn cưỡng đến chỗ bếp.
Khu vực bếp đang xôn xao ồn ào, một đám người vây quanh bên ngoài, chỉ trỏ đàm tiếu chuyện bên trong.
Ngay khi Tống Thái hậu đến, thái giám cao giọng hô: “Thái hậu nương nương giá lâm.”
Mọi người rối rít quay đầu nhìn, thấy Tống Thái hậu đang được cung nữ dìu chậm rãi bước tới, mọi người bừng tỉnh, quỳ xuống hành lễ.
Họ đồng thanh: “Thái hậu nương nương vạn phúc.”
Tống Thái hậu vốn đã không vui khi đến đây, đông người như vậy càng khiến bà ta đau đầu hơn.
Bà ta tùy ý phất tay, cho họ đứng dậy.
Trước khi tới, có người kể cho bà ta nghe tình hình đại khái. Lúc biết là tam tiểu thư dòng thứ phủ Vinh Quốc công, bà ta vẫn chưa rõ lắm, sau đó được ma ma thân tín nhắc nhở, bà ta mới nhớ ra là Triệu Vân Oanh.
Sắc mặt bà ta rất tệ, mình cho nàng ta một liều Đêm Hợp Hoan, với loại thuốc mạnh như thế, chỉ cần là người có đầu óc một chút thì sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu nhỉ?
Nào ngờ nàng ta còn có thể làm hỏng chuyện?
Bấy giờ Triệu Vân Oanh và gã nam tử kia đã mặc xong quần áo, chẳng qua còn hơi xốc xếch, hiển nhiên vì không có nha hoàn giúp sửa sang, nàng ta chỉ vội vàng mặc vào. Nhưng hiện tại cũng không ai để ý đến mấy chi tiết này, mọi người nhìn cảnh trong lều, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường.
Cung nữ vén cửa lều lên, Tống Thái hậu chậm rãi bước vào, giữa chừng dưới chân giẫm phải thứ gì đó, bà ta cúi đầu nhìn, sắc mặt xanh mét.
Là một chiếc yếm hoạ tiết hoa mẫu đơn màu hồng.
Bà ta chán ghét nhấc chân lên. Vừa thấy bà ta, Triệu Vân Oanh lập tức sáng bừng hai mắt, trưng ra khuôn mặt sưng đỏ vì khóc, nàng ta lết đầu gối về phía trước, khóc lóc: “Thái hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho thần nữ!”
Thấy nàng ta vội vàng ôm lấy chân mình, Tống Thái hậu biến sắc, còn kinh sợ trước lời nói của nàng ta, bà ta đá chân, khẽ quát: “Yên phận đi, ai gia tự có quyết định.”
Triệu Vân Oanh bị đạp một cước, trong lòng chùng xuống, sắc mặt tái nhợt. Nhưng chung quy nàng ta vẫn dè chừng Tống Thái hậu, bèn khóc sướt mướt rút tay về, quỳ trên mặt đất.
“Đây không phải việc ai gia nên quản, Hoàng hậu đâu? Còn không mau tìm nàng tới?” Tống Thái hậu nói.
Chuyện này, bà ta không tiện nhúng tay.
Thứ nhất, hiện giờ hậu cung thuộc quyền quản lý của Triệu Quy Nhạn, chuyến săn mùa đông này cũng do nàng lo liệu gần như toàn bộ hành trình.
Thứ hai, Triệu Vân Oanh là tỷ muội nhà mẹ đẻ của nàng, để nàng xử lý là ổn thỏa nhất.
Các cung nữ nhìn nhau, thưa: “Hoàng hậu nương nương không ở trong lều, thị nữ của ngài ấy nói ngài ấy đã ra ngoài với Bệ hạ, không biết khi nào mới trở về.”
Tống Thái hậu thở dài, chẳng trách âm mưu của Triệu Vân Oanh lại thất bại, thì ra Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn đang ở bên nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng rồi bà ta chê bai trí não vô dụng của Triệu Vân Oanh, nếu Triệu Quy Nhạn ở đó thì tại sao phải ra tay vào đêm qua? Chọn thời điểm Triệu Quy Nhạn vắng mặt không tốt hơn sao?
Lần này quả thực Tống Thái hậu đã trách oan Triệu Vân Oanh, suy cho cùng tại nàng ta tưởng Trình Cảnh Di đi ngắm cảnh một mình, không ngờ nửa đường lại xuất hiện Triệu Quy Nhạn.
Song, dù Triệu Quy Nhạn không đến, mưu kế của Triệu Vân Oanh cũng không thực hiện được.
Ở đây xì xào bàn tán, một lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Mọi người nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy dưới ánh ban mai, hai người cưỡi chung một chú ngựa, tắm trong nắng sớm, giống hệt thần linh giáng thế, vạt áo bay phấp phới xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Trông có phần khí thế.
Mọi người vui mừng: “Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đã về!”
Từ xa Triệu Quy Nhạn đã thấy nhiều người tụ tập ngoài lều, còn tưởng xảy ra chuyện gì, nàng quay đầu nói với Trình Cảnh Di: “Bệ hạ, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Trình Cảnh Di lắc nhẹ dây cương, chú ngựa vô cùng thông minh chậm rãi bước tới.
Hắn xuống ngựa trước, sau đó cẩn thận đỡ Triệu Quy Nhạn xuống.
Mọi người rối rít quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Bệ hạ, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Chân Triệu Quy Nhạn nhức mỏi, lúc xuống ngựa nàng thoáng lảo đảo gần như không thể nhận ra, Triệu Quy Nhạn lén đỏ mặt.
Ánh mắt Trình Cảnh Di đậm nét cười, hắn nhìn Triệu Quy Nhạn. Bất chấp việc đang ở trước đám đông, hắn nhẹ nhàng đặt một tay lên eo nàng, tay kia nắm lấy tay nàng.
Khi Trình Cảnh Di dắt tay nàng, phát hiện lòng bàn tay nàng hơi lạnh, hắn sực nhớ ra, thời điểm họ cưỡi ngựa xuống núi, nhiệt độ hạ thấp nên tay nàng mới lạnh như thế.
Trình Cảnh Di dùng sức, bao bọc tay nàng, hắn mỉm cười nhìn đôi tay đang quấn quýt của hai người.
Quỳ hồi lâu, ai cũng thoáng sững sờ, nhưng không dám ngẩng đầu xem, còn tưởng họ đã chọc giận Trình Cảnh Di, hắn chỉ đang trừng phạt họ.
Vẫn nhờ Triệu Quy Nhạn phát hiện vẻ căng thẳng của mọi người, nàng gõ nhẹ ngón tay vào mu bàn tay Trình Cảnh Di, ý bảo hắn hãy nhìn dưới đất.
Lúc này Trình Cảnh Di mới nhớ ra, mọi người vẫn đang quỳ.
“Bình thân.”
Mọi người đồng loạt đứng lên.
Trình Cảnh Di liếc nhìn trong lều, chưa vào ngay.
Thấy Triệu Vân Oanh giàn giụa nước mắt, quỳ dưới đất trong tình trạng xiêm y lôi thôi, hắn lập tức hiểu ra. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ khó dò, biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện gì?”
Có người tường thuật sự việc kỹ càng một lần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh mắt mỉa mai của Trình Cảnh Di lướt qua Triệu Vân Oanh, nàng ta tự làm tự chịu thôi.
Có điều, không ngờ nhiều người lại chứng kiến cảnh này như thế, hiện giờ nàng ta thật sự mất hết mặt mũi.
Triệu Quy Nhạn lặng lẽ quan sát bộ dạng khóc nấc của Triệu Vân Oanh, nếu bảo nàng không hả giận thì là nói dối rồi.
Triệu Vân Oanh kiêu ngạo bướng bỉnh nhiều năm, Triệu Quy Nhạn chịu đủ mọi trò bắt nạt của nàng ta. Người nàng ghét nhất, ngoại trừ Dương thị thì còn cả Triệu Vân Oanh. Nhưng hiện giờ nhìn nàng ta bị mất trong sạch, khóc lóc thảm thiết như thế, nàng chợt cảm thấy nàng ta có phần đáng thương.
Triệu Quy Nhạn nhìn sang người đàn ông đang quỳ gối bên cạnh Triệu Vân Oanh, tướng mạo bình thường, tuổi tác khá lớn, tầm ngoài bốn mươi.
Thấy Triệu Quy Nhạn nhìn bên kia đăm đăm, Trình Cảnh Di khẽ giải thích cho nàng: “Đó là Trần Quốc công, trên triều cũng chẳng nổi bật gì, chỉ là người nhận được thiên ân, kế thừa tước vị.”
Tên người này nghe hơi quen tai, Triệu Quy Nhạn cẩn thận ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Trước kia Triệu Vân Oanh từng lấy Trần Quốc công để uy hiếp nàng, nói Triệu Thanh Hồng muốn gả nàng cho Trần Quốc công. Lúc ấy nàng nghe đồn, Trần Quốc công này vợ cả chết sớm, dưới gối có ba người con, hậu viện nuôi vô số cơ thiếp, trong phủ rối ren phức tạp.
Quanh quẩn một vòng, cuối cùng lại rơi trên người Triệu Vân Oanh.
Hiện tại nàng ta phải lấy Trần Quốc công, một người còn lớn hơn Triệu Thanh Hồng mấy tuổi, vừa vào phủ đã làm mẹ kế người ta, đúng là tình thế khó xử.
Triệu Quy Nhạn thầm thở dài, nhưng không thể hiện gì trên mặt, chỉ đoan trang đi theo bên người Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn vào lều, tình cờ chạm mặt Tống Thái hậu.
Đôi bên sững sờ.
Tống Thái hậu vô thức nở nụ cười, hỏi: “Hoàng đế lên núi chơi à?”
Trình Cảnh Di chắp tay, lạnh nhạt “Vâng” một tiếng: “Mẫu hậu.”
Tống Thái hậu có phần hụt hẫng, nhưng cảm xúc đó chỉ lướt qua trong chớp nhoáng, bà ta bảo: “Nếu các con đã về, vậy giao cho các con xử lý.”
Dứt lời, bà ta chuẩn bị rời đi.
Nếu Triệu Vân Oanh đã vô dụng, vậy cũng không đáng để bà ta phải tốn sức thêm.
Triệu Vân Oanh thấy thế thì sốt ruột.
Nàng ta bất chấp lời cảnh cáo của Tống Thái hậu, lết gối đến mấy bước, ôm lấy eo bà ta, nhẫn nhục nói: “Thái hậu nương nương, ngài không giúp thần nữ thật sao? Hôm qua chính ngài đã cho thần nữ loại thuốc bí mật…”
Tống Thái hậu biến sắc, quát lớn: “Nói hươu nói vượn gì thế? Ngươi định đổ oan cho ai hả!? Có tin ai gia cắt lưỡi ngươi không?”
Triệu Vân Oanh bị dọa sợ, ngơ ngác buông tay ra.
Nàng ta khó tin, không ngờ Tống Thái hậu lại phủ nhận…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]