🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Dứa

“Bệ hạ, ta thích ngài!”

Hai mắt Triệu Quy Nhạn sáng ngời tựa sao rơi đầy trời, nàng kiên định, chân thành thổ lộ tình cảm của mình.

Cổ họng Trình Cảnh Di nghèn nghẹn, hắn không nói gì, đột nhiên ôm chặt Triệu Quy Nhạn, dùng sức mạnh như muốn khảm nàng vào tâm can.

Trái tim phẳng lặng bao năm nay, giờ phút này hệt như mùa xuân gõ cửa, vạn vật hồi sinh, reo hò âm thanh vui sướng.

Hắn gập nhẹ ngón tay đặt lên môi, huýt sáo một tiếng to rõ, cách đó không xa truyền đến âm thanh vó ngựa.

Là một chú ngựa màu nâu đỏ oai phong lẫm liệt.

Trong màn đêm, có thể nhìn rõ hình dáng mạnh mẽ của chú đang đạp trăng phóng đến.

Trình Cảnh Di dắt ngựa tới, bế Triệu Quy Nhạn xoay người leo lên. Triệu Quy Nhạn hơi sửng sốt, nàng vừa… cố gắng bỏ qua cảm giác rụt rè của một cô nương để tỏ tình với hắn, hắn lại không phản ứng gì sao?

Nhưng ngay khi thân thể ấm áp của hắn kề sát, nàng lại vô thức rúc vào ngực Trình Cảnh Di, ôm chặt eo hắn.

Trình Cảnh Di kẹp bụng ngựa, tuấn mã lao vút đi.

Gió núi phần phật, thổi mái tóc đen của hai người lên không trung, tung bay quấn quýt, lòng ta có người, lòng người có ta, nồng nàn triền miên.

Triệu Quy Nhạn cảm thấy ngọt ngào quá đỗi.

Cảnh vật ven đường ngày càng lạ lẫm, nàng không biết Trình Cảnh Di định đưa nàng tới đâu, nhưng nàng tin tưởng hắn.

Nàng bằng lòng đồng hành cùng hắn đến chân trời góc bể.

Tuấn mã phi vùn vụt, chẳng mấy chốc đã xông vào một thung lũng.

Thung lũng chật hẹp, nhìn lên cao chỉ thấy một vùng trời.

Song, khi rong ruổi thêm chốc lát, nàng chợt nhận ra đây là chốn bồng lai khác.

Trình Cảnh Di siết chặt dây cương, nhìn vào hang động nở nụ cười rạng rỡ.

Hắn luôn kiềm chế, đeo mặt nạ ngày ngày, hiếm khi nào được thoải mái như thế, khiến hắn tăng thêm vài phần trẻ trung.

Hắn cao giọng nói: “Đây là chốn bí mật của ta, mỗi dịp săn thú mùa đông ta luôn lén tới nơi này một mình. Thế nào?”

Triệu Quy Nhạn chớp mắt, trong mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên tán thưởng.

Hang động này rộng lớn, có giếng trời, ánh trăng bàng bạc chiếu vào, nham thạch bên cạnh phản chiếu ánh trăng, tỏa ra từng chùm sáng rực rỡ lung linh.

Phía dưới có suối nước nóng, sương trắng bốc lên cuồn cuộn, mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh, ở giữa nở rộ hoa sen.



Triệu Quy Nhạn không ngờ nơi này lại tồn tại một hang động độc đáo như vậy, tuyệt đẹp tựa chốn đào nguyên.

Chắc hẳn Trình Cảnh Di đã tới đây nhiều lần, trong góc còn có một chiếc giường đá và một bộ ấm chén, mang tới cảm giác thú vui thôn dã.

Hai mắt Triệu Quy Nhạn sáng lấp lánh, nàng thích lắm. Một nơi giống hệt tiên cảnh nhân gian, nào ai không thích được?

Nơi này tự tạo thành một vùng trời riêng, có hoa cỏ, có núi có suối, có ánh trăng, khiến nàng hiếu kỳ không thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt Trình Cảnh Di nhìn nàng đong đầy trìu mến, hắn để mặc nàng vui vẻ chạy khắp động, giọng nói yêu kiều mềm mại của nàng vang vọng bốn bề.

Triệu Quy Nhạn hái một quả dại, hào hứng chạy đến bên Trình Cảnh Di, nàng nhào vào lòng hắn, mi mắt cong cong: “Bệ hạ, ngài xem, không ngờ nơi này lại có trái cây nữa!”

Nàng nâng quả dại màu đỏ au lên trước mặt hắn như hiến vật quý.

Trình Cảnh Di nhân cơ hội ôm lấy eo nàng, hai người nhìn nhau.

Yết hầu chuyển động, Trình Cảnh Di cảm thấy có phần khó khăn, đợi những ham muốn mãnh liệt dịu xuống phần nào, hắn mới khàn giọng lên tiếng.

“Nàng nói lần đầu nàng làm vợ, muốn ta bao dung nhiều hơn. Nhưng ta muốn nuông chiều nàng, dung túng nàng, để nàng cứ vô âu vô nghĩ như vậy mãi.”

“Nàng thấy mình còn trẻ dễ hấp tấp, nhưng ta lại nghĩ ta lớn hơn nàng nhiều quá, có vẻ già dặn thiếu nhiệt huyết, không có tinh thần mà ở lứa tuổi của nàng nên có. Để nàng sống chung với ta trong hoàng cung, như đi trên lớp băng mỏng, phải luôn nơm nớp lo sợ. Tất cả khó khăn mà lẽ ra nàng không cần gồng gánh khi đang ở trong độ xuân xanh, ta càng không có lý do gì bắt nàng phải chịu đựng.”

Trình Cảnh Di sinh ra chút tự ti buồn bã, hắn lớn tuổi hơn Triệu Quy Nhạn nhiều, tận một con giáp, thậm chí nếu thêm vài tuổi nữa thì có thể làm phụ thân nàng. Trước đây hắn không thấy thế, hiện giờ đã phải lòng nàng nên mới khiến hắn để tâm.

Trình Cảnh Di mím môi, kể về con người và sự việc ở thời điểm khác: “Ta còn nhớ đợt cung yến lần trước, các chàng trai trẻ mười sáu mười bảy tuổi, ai nấy cũng anh tuấn hào hoa, bừng bừng hăng hái, ánh mắt trong trẻo, chưa sành sỏi lõi đời. Về phần ta, mười hai tuổi đăng cơ, đấu đá để tồn tại trong cung, trái tim đơn thuần đã bị mai một từ lâu, sức sống tươi trẻ cũng không còn. Ta như thế…”

Trình Cảnh Di nói đến đây, giọng điệu thoáng chua chát.

Đã có lúc hắn xem thường mấy tên nhóc đó, nhưng hôm nay hắn lại hâm mộ họ.

Chí ít khi họ đứng bên cạnh Triệu Quy Nhạn, tuổi tác đôi bên xấp xỉ nhau, thoạt nhìn sẽ phù hợp hơn.

Triệu Quy Nhạn ngẫm nghĩ một chốc mới nhớ đến lần cung yến vài tháng trước, hoá ra hắn vẫn nhớ mấy chuyện xa xôi như vậy, thậm chí bây giờ còn đề cập tới để thể hiện nỗi chua xót.

Triệu Quy Nhạn mừng thầm, nhích đến gần hỏi: “Lúc ấy Bệ hạ đã thích ta rồi à?”

Ánh mắt Trình Cảnh Di khựng lại, hắn lẳng lặng nhìn Triệu Quy Nhạn, hồi lâu sau mới gật đầu: “Phải, ta thích nàng, ở thời điểm ta còn chưa nhận ra.”

Hắn không thể lừa dối chính mình.

Hắn không phải người hay để ý người khác, dạo trước vịt chết mỏ vẫn còn cứng, không muốn thừa nhận. Nhưng hành động mới là minh chứng rõ nhất, chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhặt mà hắn phê bình khiến đám thiếu niên kia bẽ bàng không thôi.

Những tưởng Trình Cảnh Di sẽ bác bỏ, ngờ đâu hắn đã thẳng thắn thừa nhận, nhất thời Triệu Quy Nhạn cũng ngẩn người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi thấy rõ vẻ thấp thỏm sâu trong mắt hắn, nàng chợt cười rộ, xinh đẹp như hoa đào, gió trăng cũng lu mờ trước nàng.



“Bệ hạ, ngài không cần thấy tự ti. Ta không ngại việc ngài lớn hơn ta nhiều tuổi, ta không ngại việc từ nay về sau ta luôn phải sống trong thận trọng. Dẫu họ tài hoa hơn người, tuấn tú phong độ, ta cũng mặc kệ họ, lòng ta chỉ có mình ngài.”

Triệu Quy Nhạn nói từng câu từng chữ, vừa chậm rãi vừa nghiêm túc.

Một vòng xoáy hình thành trong mắt Trình Cảnh Di, như ẩn như hiện, từng vòng một, khiến người ta chìm đắm vào đấy.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng trao nụ hôn cho cánh môi trước mắt, trông đầy thành kính và dịu dàng.

Triệu Quy Nhạn nhắm mắt, căng thẳng siết chặt vạt áo Trình Cảnh Di, trúc trắc vụng về đáp lại.

Giờ đây, tâm ý tương thông, hai trái tim hòa chung một nhịp đập, mọi chuyện sau đó đến như một lẽ tự nhiên.

Trời đất làm giường, tình nồng thăng hoa, không hề đắn đo, lần này Trình Cảnh Di hơi kích động nên cả hai thân mật lâu hơn.

Sức khỏe Triệu Quy Nhạn vẫn còn yếu, không biết nàng đã mơ màng chìm vào mộng từ khi nào.

Trong lúc mê man, chuẩn bị ngủ sâu, dường như nàng nghe thấy một giọng nói ấm áp lưu luyến.

“Ta yêu nàng.”



Dù đã che giấu tin tức Đế Hậu không về ngủ cả đêm, Tào Thiện Lai cũng không chịu nổi chuyện hoang đường xảy ra giữa khu cắm trại, ảnh hưởng đến toàn bộ mọi người.

Chuyện là một cung nữ nhỏ thức dậy vào ban sáng, lúc xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, phát hiện một đôi nam nữ khoả thân dưới bếp. Cung nữ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, lập tức hét lên sợ hãi.

Tiếng kêu này kinh động đến vô số người.

Ngày một nhiều người tụ tập lại đây, vây quanh bên ngoài bếp chỉ chỉ trỏ trỏ, khi đó đôi nam nữ kia mới dần tỉnh giấc.

Ai cũng nhận ra hai người này.

Một người là tam tiểu thư dòng thứ phủ Vinh Quốc công.

Người kia là Trần Quốc công.

Họ là người có địa vị, sao các cung nữ dám quyết định, một cung nữ bèn chạy đến tìm Triệu Quy Nhạn, nhưng chỉ nhận được tin Triệu Quy Nhạn không ở trong lều. Bất đắc dĩ, mọi người đành sang lều của Tống Thái hậu, chẳng mấy chốc chuyện đã trở nên be bét.

Mới sáng ra, khu cắm trại luôn yên tĩnh thường ngày bỗng náo nhiệt hơn hẳn, nơi nơi bàn tán về việc này. Nhiều lời đồn đãi vớ vẩn nhanh chóng lan rộng.

Tống Thái hậu bị đánh thức vào sáng sớm, sắc mặt vốn lạnh lùng âm u, hiện giờ càng giống Diêm La đòi mạng hơn.

Bà ta cầm chén trà thơm lên nhấp một ngụm, sau đó đập mạnh xuống bàn: “Hoàng hậu đâu? Mấy việc này tới tìm ai gia làm gì?”

Cung nhân nơm nớp lo sợ: “Hoàng hậu nương nương không ở trong lều ạ.”

Tống Thái hậu: “?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.