Triệu Quy Nhạn thở hổn hển tới trước mặt Triệu Vân Oanh, hất cằm hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ đến đây làm gì?”
Triệu Vân Oanh né tránh ánh mắt, không dám khai thật.
Ban nãy nàng ta còn nói mình nhận lệnh của Triệu Quy Nhạn đến đưa thức ăn, hiện giờ Triệu Quy Nhạn đã hỏi thế, chứng tỏ nàng ta đang nói dối.
Nhưng nàng ta không thể thừa nhận mình dối gạt ở trước mặt Trình Cảnh Di được, bèn mỉm cười với Triệu Quy Nhạn: “Ngũ muội muội, không phải muội bảo ta tới đưa thức ăn cho Bệ hạ nếm thử thay muội sao? Muội quên rồi ư?”
Nàng ta điềm nhiên tiến lên trước, lợi dụng bóng tối, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Triệu Quy Nhạn.
Trước kia Triệu Quy Nhạn suy nghĩ thấu đáo, luôn nhẫn nhục chịu đựng, mỗi khi ai phạm sai lầm, nhờ nàng che đậy, nàng đều giúp đỡ.
Trong tiềm thức Triệu Vân Oanh cho rằng, chỉ là lời nói dối thôi, Triệu Quy Nhạn vẫn sẽ như thường lệ, dù không vui trong lòng, nàng cũng sẽ giúp nàng ta.
Nhưng Triệu Quy Nhạn lại quả quyết bảo: “Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ hồ đồ rồi? Bổn cung nhờ tỷ đưa thức ăn đến bao giờ?”
Nàng thoáng nhìn thức ăn trong hộp, thản nhiên nói: “Bệ hạ không thích ăn bánh hoa mai bơ sữa, vị ngọt ngấy.”
Trình Cảnh Di nhướn mày, đứng bên cạnh xem đến say sưa thích thú.
Cô nương nhỏ nói như thật vậy, hắn không thích bánh hoa mai bơ sữa từ khi nào?
Song, hắn chỉ nghĩ trong đầu chứ không lên tiếng vạch trần lời nói của cô nương nhỏ.
Triệu Vân Oanh đỏ bừng mặt, liếc nhìn Trình Cảnh Di, thấy hắn như cười như không, hoàn toàn không định giải vây giúp nàng ta.
Nàng ta cắn môi, tỏ vẻ cực kỳ vô tội nhìn qua: “Bệ hạ…”
Trình Cảnh Di nói: “Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thích bánh hoa mai bơ sữa.”
Khóe miệng Triệu Quy Nhạn lặng lẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên vài phần đắc ý.
Lúc này Trình Cảnh Di mới sầm mặt, chất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Lần sau không được mượn danh nghĩa của Hoàng hậu nữa, lần này nể mặt Hoàng hậu bỏ qua cho ngươi. Nếu còn tái phạm, trẫm sẽ không tha thứ nhẹ nhàng như thế đâu.”
Triệu Vân Oanh nghe mấy lời nói lạnh nhạt vô tình này, rồi thấy hai người họ đứng dưới ánh trăng, một cặp trai tài gái sắc, quả thực rất xứng đôi. Triệu Vân Oanh chợt cảm thấy mình đến đây chỉ để cho họ làm bẽ mặt.
Nàng ta tủi thân đỏ cả mắt, nhưng vẫn phải chấp nhận ơn nghĩa của Triệu Quy Nhạn, khuỵu gối cảm kích nói: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Dứt lời, Triệu Vân Oanh cảm thấy mình khô nóng khắp người, một cảm giác khó chịu dâng lên ở vùng bụng dưới, khiến hai chân nàng ta nhũn ra.
Triệu Vân Oanh biết, Đêm Hợp Hoan đã bắt đầu có tác dụng. Nhưng bây giờ Triệu Quy Nhạn cũng ở đây, nàng ta hoàn toàn không triển khai được kế hoạch. Nàng ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, bộ dạng nhục nhã của mình sẽ lộ ra, vì thế nàng ta không dám nấn ná thêm ở nơi này, lảo đảo chạy về phía chân núi.
Triệu Quy Nhạn nhìn bóng lưng chật vật của nàng ta, có phần nghi ngờ, dù bị mất mặt cũng không tới mức loạng choạng bước chân như thế chứ?
Trình Cảnh Di thản nhiên thu tầm mắt về, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Tất nhiên hắn đã nhận ra dược tính trong người Triệu Vân Oanh đang phát tác, nhưng vậy thì sao?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tự làm bậy không thể sống.
Hắn có thể đoán được âm mưu nhỏ của Triệu Vân Oanh, muốn hai người cùng trúng Đêm Hợp Hoan, trong trường hợp bất đắc dĩ, hai người buộc phải phát sinh quan hệ.
Nói không chừng hiện tại, dưới chân núi đang có đầy người, chỉ chờ thời cơ thích hợp sẽ lên núi bắt họ ngay tại trận.
Song, đêm qua hắn mới ngửi mùi của Đêm Hợp Hoan, dĩ nhiên đã quen thuộc, vậy nên kế hoạch của Triệu Vân Oanh chỉ có thể thất bại.
Chưa kể, đối phương thực sự tưởng hắn chay mặn đều không kiêng, thứ dơ bẩn gì cũng sẽ chạm vào sao?
Nếu lúc đó hắn trúng thuốc thật, còn Triệu Vân Oanh õng ẹo qua lại trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ chém nàng ta một đao. Dù phải liều mạng, để sức khỏe bị tổn hại nghiêm trọng, hắn cũng muốn chịu đựng tác dụng của thuốc.
Triệu Quy Nhạn cụp mắt, không có người ngoài, nàng cũng không câu nệ nữa.
Nàng đột nhiên xoay người lại, nâng cằm, giọng điệu chất vấn: “Bệ hạ, tại sao tam tỷ tỷ lại ở đây? Rõ ràng ngài nói tối nay chỉ có hai ta, vì sao nàng ta xuất hiện tại nơi này?”
Nhìn nàng thế này, Trình Cảnh Di cực kỳ thích thú, các đường nét trên mặt dịu xuống, hắn véo má nàng, trong giọng thấp thoáng niềm vui: “Nhạn Nhạn đang ghen?”
Triệu Quy Nhạn bị hắn véo má, chỉ có thể mở to mắt, tức giận nói: “Không có!”
Trình Cảnh Di cũng không phản bác, thả lỏng ngón tay, quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng: “Không phải nàng vừa gọi ta là phu quân à? Sao bây giờ xa lạ thế?”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp hàng mi, hơi ngượng ngùng.
Nàng cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại hoảng sợ như thế, cứ buột miệng thốt ra xưng hô ấy.
Bây giờ bảo nàng gọi lại, nhưng không phải ở trên giường, nàng… không gọi nổi.
Trình Cảnh Di hơi cúi đầu, hơi thở phả vào tai nàng, giọng nói trầm ấm: “Nhạn Nhạn.”
Tuy ban nãy hắn chỉ nhấp một ngụm, nhưng Đêm Hợp Hoan thực sự là thứ dâm tà, mặc dù dính một ít không đến mức khiến hắn mất trí, nhưng cũng đủ để khao khát trong hắn cuồn cuộn.
Triệu Quy Nhạn rụt cổ lại, hơi nóng phả vào mặt khiến nàng ngứa ngáy.
Hắn vừa uống rượu, mùi thanh mát của rượu quyện với hương thơm mê hoặc cuốn Triệu Quy Nhạn vào trong ấy, khiến nàng như thể cũng mới uống rượu, ánh mắt mơ màng, có phần ngà ngà.
Bấy giờ cả hai đã vượt qua khoảng cách an toàn, gần như thế, Triệu Quy Nhạn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ trên người Trình Cảnh Di, làm nàng choáng váng, hai chân nhũn ra.
Trình Cảnh Di khẽ nói: “Nhạn Nhạn, ta khó chịu…”
Hắn vừa thận trọng, vừa ngập ngừng ôm lấy eo thon của nàng, kéo vào trong ngực mình.
“!”
Sắc mặt Triệu Quy Nhạn lập tức đỏ bừng, vành tai xinh đẹp cũng đỏ như máu.
“Ngài sao… sao có thể…”
Nàng lắp bắp, nói đứt quãng.
Trình Cảnh Di tỏ vẻ tủi thân: “Bụng dạ Triệu Vân Oanh khó lường, nàng ta muốn hại trẫm.”
Triệu Quy Nhạn phản bác: “Vừa rồi hai người còn uống rượu trò chuyện vui vẻ lắm mà.”
Vì sao chẳng mấy chốc đã nói Triệu Vân Oanh muốn hại hắn?
Mặc dù quả thực Triệu Vân Oanh không phải người tốt.
Trình Cảnh Di cụp nhẹ hàng mi, khóe mắt hơi đỏ, hắn tiếp tục rên rỉ như khó nhịn, hô hấp không ổn định: “Nàng ta bỏ Đêm Hợp Hoan vào rượu …”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Quy Nhạn trừng mắt khó tin, vội vàng nói: “Vậy hiện giờ Bệ hạ đang cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Triệu Quy Nhạn là người hiểu rõ Đêm Hợp Hoan nhất, nếu không được giải dược, cả người sẽ chẳng khác gì bị đặt trên lửa nướng, từng ngóc ngách trong cơ thể như chứa vô số con sâu nhỏ đang lúc nhúc, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Trình Cảnh Di thở hổn hển nặng nề, giữa trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng: “Khó chịu lắm…”
Ánh mắt Triệu Quy Nhạn hiện rõ vẻ lo lắng, nàng phải làm sao bây giờ?
Trình Cảnh Di tăng sức trên cánh tay, ôm chặt người trong lòng, cố gắng xoa dịu phần nào, nhưng vì kiềm chế quá nhiều nên giữa cánh tay nổi lên vài đường gân xanh.
Song, chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc…
Triệu Quy Nhạn cắn môi, thẹn thùng liếc nhìn Trình Cảnh Di, chỉ thấy vẻ ham muốn trên mặt hắn. Lúc này hắn đã trút bỏ khí chất uy nghiêm của Đế vương, tăng thêm vài phần phong lưu lãng mạn.
Triệu Quy Nhạn đỏ bừng mặt, lần đầu tiên cảm thấy vị Đế vương thờ ơ lạnh lùng này cũng có mặt đa tình không muốn ai biết như thế.
Nàng kiễng chân thử thăm dò, đôi môi mềm mại áp lên môi Trình Cảnh Di.
Đêm qua nàng mất tỉnh táo, chín phần dược tính một phần lý trí, không nhớ rõ chuyện giữa vợ chồng.
Hôm nay, nàng chưa uống rượu, lý trí rõ ràng, biết mình đang làm gì.
Vừa chạm vào đã tách ra.
Dù sao Triệu Quy Nhạn vẫn còn ngây thơ, chủ động như thế đã là sự dũng cảm lớn nhất của nàng rồi.
Trái tim Trình Cảnh Di xao xuyến, hắn luôn giỏi trong việc bày mưu tính kế, nhìn thấu lòng người, hắn vốn định trêu chọc nàng, tuy một ít rượu kia khiến hắn rất khó chịu, nhưng chưa đến mức rối loạn mất chừng mực, không còn lý trí. Hắn chỉ muốn trêu ghẹo nàng, cô nương nhỏ ngượng ngùng đỏ bừng mặt chính là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng thấy trong cuộc đời này.
Nhưng nào ngờ nàng lại dâng tấm chân tình lên trước mặt hắn.
Dường như hắn luôn nhận được biết bao điều bất ngờ thú vị từ Triệu Quy Nhạn.
“Triệu Quy Nhạn, nàng biết nàng đang làm gì không?” Trình Cảnh Di chậm rãi hỏi.
Triệu Quy Nhạn hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào hắn. Dưới vầng trăng, đôi mắt nàng trong veo sáng ngời, trông sống động đẹp đẽ.
Ánh mắt sóng sánh ấy dần trở nên kiên định.
“Hãy để ta giúp ngài, Bệ hạ.”
Lớp băng cứng sâu trong lòng Trình Cảnh Di tan chảy, dòng nước xuôi theo khắp người. Hắn nghe thấy máu trong huyết quản phát ra tiếng như sóng vỗ, hòa với âm thanh rộn ràng nơi lồng ngực trái, từng tiếng từng tiếng, nóng bỏng mãnh liệt.
Triệu Quy Nhạn kìm nén nỗi xấu hổ, chậm rãi vòng tay qua eo Trình Cảnh Di, vụng về nói: “Phu quân, ta là thê tử của ngài, ngài và ta là một, chuyện vợ chồng vốn là điều hiển nhiên. Ngài… đừng cố ép bản thân mình, không tốt cho cơ thể.”
Có vài lời, một khi nói ra sẽ trở nên trôi chảy hơn.
“Có điều ta vẫn còn trẻ, lần đầu làm vợ, thiếu kinh nghiệm nhiều việc.”
Triệu Quy Nhạn từ từ nói từng câu từng chữ: “Phu quân, xin ngài hãy bao dung nhiều hơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]