“Đang cười gì thế?”
Một giọng nói trầm ấm truyền từ phía sau đến, Triệu Quy Nhạn quay đầu lại, thấy Trình Cảnh Di đang đứng nhìn nàng bên cửa, ánh mắt hắn đong đầy dịu dàng.
Triệu Quy Nhạn bước tới nói: “Ta đang nghĩ, trong điện để thêm đồ của Bệ hạ, khi nhìn vào thật sự khiến người ta cảm thấy ấm áp.”
Trình Cảnh Di rất tự nhiên nắm tay nàng: “Đây là nhà của chúng ta, tất nhiên phải ấm áp rồi. Nếu thấy cách bài trí này không đẹp, nàng có thể thay đổi, đổi đến khi nàng hài lòng mới thôi.”
Triệu Quy Nhạn hơi sửng sốt, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Nhà… của họ?
Đối với nàng, từ này xa lạ quá đỗi.
Trong phủ Vinh Quốc công chứa đầy những người được gọi là “Người nhà” có quan hệ huyết thống với nàng, nhưng nàng không hề cảm nhận được hơi ấm.
Hiện giờ, Trình Cảnh Di nói với nàng, nơi này là nhà của nàng.
Triệu Quy Nhạn mím môi cười, hốc mắt có phần chua xót, nàng vội chớp mắt, cố nén khóc, chất giọng vẫn mềm mại ngọt ngào như thường: “Không, như vậy rất tốt rồi, không cần phải tốn công.”
Trình Cảnh Di gật đầu, ánh mắt cũng lơ đãng trong giây lát.
Trên người Triệu Quy Nhạn, hắn vừa cảm nhận được cảm xúc mà hắn đã trải qua, nỗi cô đơn như thể chỉ còn mình hắn giữa cánh đồng tuyết mênh mông.
Tuổi thơ của hắn nhàm chán vô cùng, Tống Thái hậu chỉ có một người con là hắn, bà ta gửi gắm tất cả hy vọng lên người hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tre/3720384/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.