Tin tức Trình Cảnh Di qua đêm tại Phượng Nghi Cung nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.
Tống Thái hậu vừa được hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe thấy tiếng ma ma bên người chạy chậm vào, ma ma đó tỏ thái độ muốn nói đành thôi.
Tống Thái hậu ngồi trước gương đồng vén sợi tóc mai, chậm rãi bảo: “Có chuyện gì cứ nói, ấp a ấp úng làm chi.”
Ma ma căng thẳng, cung kính cúi người thì thầm bên tai Tống Thái hậu vài câu.
Nghe xong, Tống Thái hậu kinh ngạc nhướn mày: “Hoàng đế ngủ ở Phượng Nghi Cung nữa?”
Bà ta hỏi thêm: “Ban đêm có gọi nước không?”
Ma ma lắc đầu: “Không ạ, tẩm điện yên ắng, họ ngủ một giấc đến sáng, không nghe thấy Phượng Nghi Cung gọi nước.”
Ban đêm không gọi nước, hiển nhiên không xảy ra chuyện gì.
Tống Thái hậu thở dài một hơi: “Ai gia biết Hoàng đế chỉ đang đóng kịch trước mặt ai gia thôi. Hắn có bao giờ chịu nghe lời ai gia đâu?”
Tống Thái hậu nhớ đến việc hôm qua Trình Cảnh Di làm bà ta mất hết mặt mũi, cảm giác ngột ngạt dần bành trướng. Nhưng nghĩ về việc Trình Cảnh Di không thích Triệu Quy Nhạn, trong lòng bà ta lại dễ chịu hơn phần nào.
Nhiều năm gần đây bà ta và Trình Cảnh Di ngày càng bất hòa, cũng không biết Trình Cảnh Di bị chuyện gì kích thích, khi còn bé hắn bệnh nặng một trận, sau đó bà ta nói thế nào hắn cũng không chịu gần gũi nữ tử.
Xem nữ tử như tai hoạ.
Tống Thái hậu giận dữ lôi đám cung nhân hầu hạ ra đánh một trận, từ đó mới biết Trình Cảnh Di lén chạy đi chơi rồi bị lạc đường. Đến khi về hắn ướt sũng cả người, ngã bệnh nặng, tỉnh dậy thì mắc tật xấu này.
Tống Thái hậu lo sợ, cho rằng Trình Cảnh Di đã bắt gặp cảnh lén lút hẹn hò của mình. Nhưng bà ta thử nhiều lần, chỉ thấy Trình Cảnh Di vẫn điềm nhiên như thường. Bấy giờ hắn còn nhỏ, chưa biết che giấu cảm xúc vui giận, cũng chưa thâm sâu khó lường như hiện tại, hơn nữa Tiên hoàng vẫn luôn sủng ái bà ta, lúc này bà ta mới yên lòng.
Song, Trình Cảnh Di là vua của một nước, đăng cơ nhiều năm nhưng dưới gối vẫn không có con nối dõi, khiến các quần thần đã bất mãn và bàn tán sôi nổi từ lâu. Nếu không nhờ Trình Cảnh Di sở hữu bản lĩnh quyết đoán lẫn tài trị quốc, trấn áp làm đám đại thần kinh sợ, chỉ e họ đã sớm ầm ĩ ép Bệ hạ phải nhận con cháu tông thất làm Thái tử.
Cứ tiếp tục vậy cũng không phải cách, đợi đến khi Trình Cảnh Di ngày một lớn tuổi mà vẫn không có dấu hiệu gì của hoàng tự, sợ rằng các đại thần dù phải lấy cái chết khuyên can cũng sẽ ép Trình Cảnh Di nhận con thừa tự. Nếu tình hình này tiếp diễn, chắc chắn sẽ gây mất đoàn kết giữa quân thần trong triều.
Tống Thái hậu không thể chịu nổi, bà ta đã rời xa người quan trọng nhất, đau đớn mất đi người mình yêu nhất, bà ta quyết không nhường cho người khác mọi vinh quang đặc biệt của Thái hậu mà mình vất vả lắm mới có được. Bà ta đã lên kế hoạch suốt nhiều năm để con trai mình lên làm Hoàng đế, tất nhiên sẽ không muốn nhường ngôi vị Hoàng đế cho ai khác.
Huống hồ, bà ta cần hoàng tự, một đứa trẻ mang dòng máu của Trình Cảnh Di.
Không biết Tống Thái hậu nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên u ám, dung nhan xinh đẹp của bà ta phản chiếu lên tấm gương đồng, khuôn mặt vặn vẹo trông có phần dữ tợn.
Đột nhiên một thái giám nhỏ mặc quần áo xanh bước vào thỉnh an Tống Thái hậu, sau đó cung kính dâng một lá thư trắng như tuyết lên.
Trên thư không đề tên, chỉ có một gốc hoa lan màu xanh ngọc, trông lịch sự tao nhã.
Tống Thái hậu vừa thấy lá thư, hai mắt lập tức sáng bừng, trên môi nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt dữ tợn vừa rồi cũng biến mất.
Bà ta tự tay nhận thư, vội vàng mở ra, đọc kỹ nội dung rồi cẩn thận cất thư.
Ma ma thấy thế, cho đám cung nhân lui xuống, cúi người đỡ Tống Thái hậu đứng dậy.
Là thân tín của Tống Thái hậu, ma ma biết nhiều chuyện, tất nhiên cũng biết lá thư này đến từ người nào.
Thấy nụ cười hiếm hoi của Tống Thái hậu, ma ma nhẹ nhàng hỏi: “Thư của tiểu công gia sao?”
Tống Thái hậu gật đầu: “Là thằng bé, thằng bé gửi thư muốn ai gia dành ít thời gian tham gia chuyến đi săn mùa đông hằng năm. Đứa trẻ này, sức khỏe không tốt nhưng luôn thích mấy hoạt động kích thích. Các chuyến đi săn hằng năm chưa từng vắng mặt thằng bé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặc dù giọng điệu Tống Thái hậu có vẻ trách cứ, nhưng trên mặt bà ta lại lộ ra nụ cười trìu mến, hiển nhiên cũng không trách móc thật.
Ma ma biết suy nghĩ của Tống Thái hậu, mỉm cười: “Sức khỏe của tiểu công gia yếu ớt từ nhỏ, ngài ấy bị lão công gia nhốt trong phủ, chỉ những dịp này mới được phép ra ngoài dạo chơi một chút. Ngài ấy tích cực chẳng phải đúng rồi sao?”
Người mà họ đang nhắc đến là cháu trai của Tống Thái hậu, đích trưởng tử nhà huynh trưởng của Tống Thái hậu, Thế tử Tống Minh Hàn của phủ Kính Quốc công.
Tống Thái hậu gật đầu, tán thành: “Cũng phải, huynh trưởng luôn kìm kẹp thằng bé, không cho nó tự do ra ngoài. Cả năm ngoại trừ mấy ngày này, ai gia hiếm khi gặp được thằng bé…”
Tống Thái hậu nói xong, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Tống Minh Hàn sinh thiếu tháng, cơ thể vốn gầy yếu, trước đây hắn ta luôn bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, là một bệnh nhân ngâm trong ấm sắc thuốc, không phải người có tướng trường thọ. May sao gia tộc hiển hách, dùng canh ngon thuốc tốt nuôi dưỡng nên mới mạo hiểm giúp hắn ta sống được hai mươi tám năm. Những căn bệnh nhẹ mà người thường hay mắc có thể dễ dàng cướp mất tính mạng của hắn ta, vì thế người nhà lo lắng vô cùng.
Mẫu thân của Tống Minh Hàn qua đời trong lúc hạ sinh hắn ta, hắn ta mất hơi ấm của mẹ từ sớm. Kính Quốc công thương nhớ người vợ đã khuất, lo lắng nếu cưới vợ mới, vợ mới sẽ khắt khe với trưởng tử, nên nhiều năm qua chưa từng tái hôn.
Tống Thái hậu dừng bước, trịnh trọng bảo: “Lát nữa ngươi lấy cây linh chi tím trăm năm mà ai gia có được mấy ngày trước đưa cho Hàn Nhi, để thằng bé bồi bổ sức khỏe.”
Ma ma cung kính nhận lệnh.
Tống Thái hậu nói thêm: “Hoàng hậu vừa mới gả tới đây, không biết sở thích và những điều cần kiêng khem của Hàn Nhi. Không được, ngươi phái người mời Hoàng hậu đến cho ai gia. Chuyến săn mùa đông này rất quan trọng, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
Ma ma gật đầu: “Nô tỳ đi ngay.”
Dứt lời, ma ma đỡ Tống Thái hậu lên ghế trước, sau đó mới chậm rãi lui ra ngoài.
…
Vừa ăn sáng xong, Triệu Quy Nhạn đã nghe thấy tiếng cung nữ bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, người của Thọ An Cung tới, nói Thái hậu nương nương mời ngài đến Thọ An Cung, Thái hậu nương nương có chuyện quan trọng cần bàn.”
Triệu Quy Nhạn đặt chén trà thơm xuống, nhướn mày, vô cùng kinh ngạc: “Người của Thái hậu nương nương?”
Cung nữ thưa vâng.
Triệu Quy Nhạn gật đầu: “Cho người vào đi.”
Cung nữ dẫn người vào, nàng nhận ra đây là người bên cạnh Tống Thái hậu. Triệu Quy Nhạn đã gặp ma ma này nhiều lần, Tống Thái hậu và ma ma này luôn kè kè không rời, có lẽ là thân tín.
Không ngờ ma ma lại đích thân làm chân chạy việc.
Triệu Quy Nhạn giữ bình tĩnh, nở nụ cười tự nhiên hào phóng: “Ma ma đã vất vả đi một chuyến, vậy bổn cung sẽ tự mình đến.”
Thấy Triệu Quy Nhạn ngày càng điềm tĩnh đoan trang, ma ma rất ngạc nhiên, mới qua vài ngày ngắn ngủi, Hoàng hậu nhỏ đã chững chạc hơn rồi.
Ma ma từng gặp Triệu Quy Nhạn trước khi vào cung, lúc đó nàng vẫn còn cẩn thận dè dặt, hồn nhiên ngây thơ.
Giờ ma ma ngẫm lại, hoá ra nàng là viên ngọc thô chưa mài giũa, sau vài ngày chạm khắc trong cung, báu vật vô song dưới lớp đá cũng lộ diện.
Thảo nào Trình Cảnh Di lại chọn nàng làm Hoàng hậu, tuy nàng còn trẻ tuổi nhưng tư chất rất tốt. Nếu dốc lòng bồi dưỡng, nhất định nàng sẽ phát triển hơn nữa.
Ma ma âm thầm cảnh giác, người thông minh như thế, nếu không để Thái hậu nương nương sử dụng, trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành vật cản đường Thái hậu nương nương.
Nhưng trên mặt ma ma vẫn thản nhiên, ma ma cung kính hành lễ: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Triệu Quy Nhạn tiếp tục: “Cho phép bổn cung nói thêm vài lời với các cung nhân, ma ma thứ lỗi nhé. Trước khi thượng triều, Bệ hạ đã bảo bổn cung sai phòng bếp làm thêm vài món ngài ấy thích cho bữa trưa, hạ triều xong ngài ấy muốn ăn chung với bổn cung. Bổn cung còn chưa kịp dặn dò, sợ lát nữa các cung nhân không biết lại không nấu những món Bệ hạ thích, khiến Bệ hạ khó chịu khi dùng bữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng ma ma run rẩy, thoạt trông Triệu Quy Nhạn chỉ thuận miệng kể vài câu, nhưng lời trong lời ngoài đều thể hiện rõ Trình Cảnh Di đang ưu ái nàng.
Trình Cảnh Di muốn dùng bữa cùng nàng, Tống Thái hậu không thể nhốt nàng ở Thọ An Cung, bằng không sợ rằng Trình Cảnh Di sẽ đến Thọ An Cung gây chuyện. Nàng đang nhắc nhở ma ma, nàng có thể đi, nhưng phải mau chóng thả nàng về.
Ma ma cười đáp: “Đó là chuyện đương nhiên, Thái hậu chỉ nói vài câu với Hoàng hậu nương nương thôi, không mất nhiều thời gian đâu. Ngài yên tâm, sẽ không để Bệ hạ phải sốt ruột.”
Triệu Quy Nhạn mỉm cười gật đầu: “Vậy tạ ơn Thái hậu nương nương đã thông cảm.”
Triệu Quy Nhạn dặn vài lời với cung nhân, sau đó theo ma ma đến Thọ An Cung.
Được ma ma dẫn đường, Triệu Quy Nhạn bước vào nội điện mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Triệu Quy Nhạn thấy Tống Thái hậu đang ngồi trên cao, sắc mặt điềm tĩnh, hiển nhiên tâm trạng bà ta khá tốt.
Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay bà ta không định làm khó nàng.
Tống Thái hậu gật đầu, chỉ vào vị trí đầu tiên bên phải ở phía dưới bà ta, giọng điệu mềm mỏng: “Tới đây, ngươi ngồi đi.”
Triệu Quy Nhạn hoảng sợ trước giọng điệu “dịu dàng” của bà ta, nàng đã gặp Tống Thái hậu nhiều lần, không lần nào mà bà ta không lạnh lùng trợn mắt, châm chọc mỉa mai nàng. Bây giờ bà ta nói chuyện với nàng như vậy, nàng thực sự không dám tin, cảm thấy lo lắng vì được đối xử nhẹ nhàng.
Chuyện khác thường ắt có điều kỳ lạ, Triệu Quy Nhạn âm thầm nâng cao cảnh giác, thái độ vẫn điềm nhiên, thậm chí nàng còn có thể nặn ra nụ cười. Ít nhất ngoài mặt nhìn rất hiền hòa.
“Hoàng hậu, ai gia tìm ngươi tới vì muốn bàn bạc về việc chuẩn bị cho chuyến đi săn mùa đông.” Thái hậu nói.
Triệu Quy Nhạn hơi khó hiểu, chuẩn bị chuyến đi săn? Cứ làm theo lệ cũ là được, còn phải chuẩn bị gì nữa?
Thấy vẻ mặt mù mờ của nàng, Tống Thái hậu nghiến răng, quả nhiên, may sao mình có tính toán trước. Nếu không gọi nàng tới đây, chuyến đi săn lần này chắc chắn sẽ không được nàng quan tâm, không chừng còn chuẩn bị thiếu sót khiến Tống Minh Hàn đổ bệnh.
“Hoàng hậu, lần đi săn mùa đông này rất quan trọng, trời lạnh như thế, cần chuẩn bị thêm một ít than củi và quần áo. Những đồ chống thấm nước và chống côn trùng cũng nên mang theo, phải sắp xếp thêm cả thuốc thang…”
Rời khỏi Thọ An Cung, Triệu Quy Nhạn mới nhận ra, quả thực hôm nay Tống Thái hậu chỉ tìm nàng bàn chuyện.
Nàng quay đầu nhìn Thọ An Cung, có phần khó hiểu.
Chỉ là chuyến đi săn thôi, có cần phải chi tiết từ chuyện lớn đến việc nhỏ như thế không?
Về cung trong tâm trạng hoài nghi, Triệu Quy Nhạn chợt phát hiện nhiều người cứ tới tới lui lui ở Phượng Nghi Cung, ai cũng xa lạ nàng không hề biết.
Hà ma ma đứng trong điện, thấy nàng, bà mỉm cười: “Nương nương về rồi à?”
Triệu Quy Nhạn nhìn cung nhân trong điện, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hà ma ma nói: “Bệ hạ sai người đưa tới, là đồ dùng của ngài ấy.”
Bà dừng một chút, rồi tiếp tục: “Bệ hạ bảo sau này ngài ấy sẽ ở lại Phượng Nghi Cung, mấy thứ này được chuyển từ Lưỡng Nghi Điện tới đây.”
Triệu Quy Nhạn mở to mắt kinh ngạc: “Đó không phải câu đùa vui của Bệ hạ vào đêm qua sao?”
Trình Cảnh Di thật sự muốn chuyển đến Phượng Nghi Cung ở lâu dài?!
Hà ma ma cũng bất ngờ không kém: “Trước giờ Bệ hạ luôn nghiêm túc ngay thẳng, không phải người thích nói giỡn, huống chi ngài ấy nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không nói bừa đâu.”
Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, đành phải chấp nhận chuyện này.
Trong Phượng Nghi Cung vốn để toàn đồ của nữ tử, trang nhã dễ chịu, ngóc ngách nào nhìn cũng tao nhã quý phái. Hiện giờ đặt thêm vật dụng của nam giới, trông không hề lạc lõng, mà còn hài hòa vô cùng, mang tới cảm giác ấm cúng của gia đình.
Trái tim Triệu Quy Nhạn rung động, nàng vô thức nở nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]