“Khắp ngoài cung đều đang truyền nhau rằng, ngài bị đội nón xanh, còn soạn ra một bài ca dao, rất nhiều trẻ con đều đang hát.” Bài ca dao kia còn có nội dung khác, hắn không dám nói trực tiếp, chỉ đọc lại cho Tiền Nguyên Hằng nghe một lần, để hắn tự mình suy ngẫm. Tân triều mừng, cựu triều vong, tân triều cựu triều đều như nhau. Tiền là Thẩm, Tiền là Giang, Tiền là đại lão vương cách vách. Lão nhị ngốc, lão tam ngu, lão đại là lục nhi lang. Phi tử khóc, phi tử nháo, sau lưng phi tử Tần hậu cười. Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng đen như đáy nồi. Người soạn ra bài ca dao này, ý đồ thực đáng chết. Tạm chưa nói hắn bịa đặt về Tiền Chính Hiên, cái gì gọi là tân triều cựu triều đều như nhau, cựu triều tàn bạo bất nhân, vô số thuế má nặng nề, giống hắn như thế nào? Hơn nữa, còn dám nói bóng gió A Ninh hãm hại các phi tần khác. Hắn không hề tránh Tần Ninh đang ở bên cạnh, trực tiếp lạnh giọng nói: “Biết ngọn nguồn không? Những kẻ dám lưu truyền loại lời này, bắt hết về hình bộ cho trẫm.” Đến lúc này thì thực sự không rảnh lo cái gì mà cai trị nhân từ nữa, có kẻ khiêu khích đến tận mặt, còn có thể cười tủm tỉm mà giơ mặt ra cho người ta đánh sao? Lễ bộ thượng thư nói: “Bệ hạ bớt giận, hôm nay thần cùng hình bộ Mã thị lang hẹn nhau lại tửu lâu uống rượu, còn chưa tới nơi đã nghe thấy bài đồng dao này, người xướng truyền là mấy đứa trẻ...” Những đứa nhỏ này tất nhiên là vô tội, dù sao cũng là kẻ bụng dạ khó lường, cho mấy viên kẹo cái bánh là có thể mua chuộc được đám nhỏ, bắt chúng đổi bài hát. Đối với đám nhỏ mà nói, hát cái gì cũng không khác biệt, trò chơi còn không có sức hấp dẫn bằng một viên kẹo đường ngon ngọt. Hắn và Mã thị lang ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc cho nên hắn vội vàng vào cung, còn Mã thị lang trở về hình bộ điều tra nơi tung lời đồn đãi. Sự kiện này quá mức đáng sợ, phần lớn những mưu kế diệt quốc đều bắt nguồn từ những lời đồn đại phỉ báng. Bây giờ là bôi nhọ tân triều, kế tiếp sẽ là cái gì Tiền hưng, ví như một câu Vũ đại Lý hưng của Võ Mị Nương năm đó, không ai là không tin. Cuối cùng mưu triều soán vị, cũng có thể nói là thiên mệnh quay về với chủ.
Càng khỏi cần nói, lời đồn này quả thực vô cùng ác độc, lôi tất cả mọi người trong hoàng tộc ra mà bịa đặt. Tần vương cười Tần vương cười, hoàng hậu nương nương họ Tần, đó là một chữ Tần, còn hai chữ ‘Tần vương’ này, đã không chỉ nói hoàng hậu nương nương chèn ép phi tần nữa. Nàng muốn thành vương, bụng dạ khó lường châm ngòi, có là bậc quân vương anh minh hơn nữa, nghe thấy vậy chỉ e trong lòng chột dạ, sinh ra khoảng cách. Quá khứ đã có một Võ Tắc Thiên làm ví dụ, nữ nhân trong cung cũng không phải không có khả năng đoạt quyền soán vị. Ánh mắt Tiền Nguyên Hằng lạnh lẽo: “Vậy bắt lấy vài đứa, răn đe cảnh cáo.” Hắn cũng không muốn làm khó mấy đứa nhỏ, nhưng chỉ có như thế, mới có thể khiến cha mẹ đi trông chừng con cái mình, tạm thời áp chế tin đồn, cho bọn họ cơ hội để phản kích. Nếu không lời đồn truyền càng nhanh, chỉ e rất nhanh sẽ không thể khống chế được nữa, không tưởng tượng được nó sẽ phát triển tới mức nào. Lúc này, mấy cái nhân tâm nhân thuật gì đó, nào có tác dụng gì. Lễ bộ thượng thư suy nghĩ một lát, quả thực cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ làm như vậy, dù bị mắng là tàn bạo cũng chỉ có thể nhận lấy. Dù thế nào cũng không thể để lũ phản tặc được như ý muốn. Tần Ninh sau khi nghe bài đồng dao này thì vẫn một mực cúi đầu, rõ ràng có chút khó tiếp nhận nổi điều này, Tần Ninh nàng tự nhận làm việc quang minh chính đại, thế nhưng lại bị kẻ khác bôi nhọ như vậy, quả thực khiến người hận đến ngứa răng. Lúc này nàng chợt ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt sắc lộ ra trước mắt, lại mang một loại cảm giác âm trầm. Lễ bộ thượng thư có thể cảm thấy rõ rệt, sự giận dữ ẩn chứa bên trong. Nếu là hắn, có lẽ sẽ càng tức giận hơn. Khổ thủ hàn diêu mười mấy năm lại bị kẻ khác nói là lén lút cùng nam nhân khác gian díu, nếu là mấy nữ nhân có đầu óc bảo thủ, có khả năng đã nhảy xuống giếng tự sát rồi. Tần Ninh lạnh giọng: “Sao đám phản tặc biết được thân thế của nhị hoàng tử và tam hoàng tử?” Người biết được thân thế thật sự của tam hoàng tử không nhiều, thậm chí Lương Văn Cảnh năm đó và Châu thượng thư trước mặt đây cũng không hề hay biết, duy chỉ có lác đác mấy người Viên Hoàn mới biết được chân tướng. Đám phản tặc đó lấy được thông tin từ đâu? Sáng nay Tiền Nguyên Hằng mới thông báo chuyện cho Tiền Dung làm con nuôi Giang Hải, nhưng lời đồn này chắc chắn không phải sáng nay mới soạn ra, cho nên không thể dựa vào lời Tiền Nguyên Hằng để đoán mò được, như vậy, những kẻ này thực sự biết được sự thật. Tần Ninh mặt mũi đoan chính, vẻ mặt lạnh lẽo thấu xương, lời nói ra cũng khiến hai nam nhân sững sờ.
Quả đúng như vậy, nếu là người của ngụy triều sẽ không biết nhiều như vậy, người của ngụy triều cũng chỉ biết được sự tồn tại của nhị hoàng tử mà thôi. Lẽ nào trong triều có nội gián, mà tên gian tế này lại biết rõ tường tận chuyện của bọn họ. Tiền Nguyên Hằng đang suy nghĩ xem kẻ đó có thể là ai, lại nghĩ tới Lương Văn Cảnh, hắn nói: “Lương Văn Cảnh tới Lỗ Trung bởi vì Lỗ Trung xảy ra chuyện, hắn vừa đi, kinh thành liền cũng xảy ra chuyện theo.” Tiền Nguyên Hằng cùng Châu thượng thư đối diện nhìn nhau, hai miệng một lời: “Tô Như Hội!” Nhưng Tô Như Hội vì sao phải làm loại chuyện này, hắn căn bản không muốn giang sơn xã tắc, vì sao nhất định phải náo loạn sự yên bình mới chịu? Suy cho cùng đây cũng mới chỉ là phỏng đoán, Tiền Nguyên Hằng nói: “Cái này không gấp, đợi tin từ hình bộ, việc cấp bách bây giờ, tìm cái đám Kinh Triệu Phủ ăn không ngồi rồi đem chuyện này áp xuống cho trẫm, bằng không trẫm sẽ hỏi tội bọn chúng.” Triệu Kinh Phủ đổi người đứng đầu rồi nhưng vẫn chẳng làm được gì, ăn không ngồi rồi, đây không phải vấn đề một cái phủ doãn mà là cả cơ cấu từ trên xuống dưới đều có vấn đề, đợi hôm nào đó hắn nhất định phải chỉnh đốn lại một phen. Lễ bộ thượng thư bèn nói: “Vậy thần sẽ đi tìm Kinh Triệu phủ doãn, phải rồi, chúng thần đã chọn được ngày lành tháng tốt cử hành đại điển phong hậu, chỉ là bệ hạ bị thương cho nên không có nhắc đến, bệ hạ cảm thấy có nên suy xét lại vấn đề này hay không.” Tiền Nguyên Hằng suy nghĩ một chốc: “Chọn ngày nào gần một chút, trẫm đưa hoàng hậu và đại hoàng tử đi một vòng diễu hành kinh thành một vòng.” Để người ta nhìn xem hoàng tử của trẫm trông thế nào, có phải con ruột hay không. Đây cũng là một cách để giải quyết tin đồn. Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Không, sau đại điển phong hậu ta muốn tới thành lâu, để mọi người nhìn thấy ta mới chính là hoàng hậu Đại Càn.” Ở trên đường thì tính làm gì, vẫn sẽ có người nhìn không thấy, đứng trên thành lâu có thể cho tất cả mọi người thấy rõ Tần Ninh nàng là người thế nào, Tiền Chính Hiên con trai nàng là người thế nào. Bắt những kẻ đó tự mình đem những lời đồn đãi, từng câu từng câu nuốt xuống bụng. Tiền Nguyên Hằng quay đầu nhìn nàng, khe khẽ thở dài: “Tùy nàng vậy, Châu khanh, cứ theo lời hoàng hậu mà làm, ngày đó nhất định phải sắp xếp tốt người ở thành lâu, đừng để đám phản tặc đó nhân cơ hội.” Hắn thân thể khỏe mạnh, bị thương dưỡng vài ngày là khỏi, nhưng A Ninh sức khỏe yếu, đến tận bây giờ vẫn phải uống thuốc, không thể lại tùy tiện thương tổn thân thể nữa. Châu thượng thư cảm thấy có chút mờ mịt, hắn đâu có quản lí cái này, cấm vệ quân là Tiền Nguyên Hằng tự quản lí, Tuần Phòng doanh là Lương Văn Cảnh quản lí, hắn có thể làm gì được. Tác giả có lời muốn nói: Thêm một chương ngắn, chúc mừng tui về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]