Bệ hạ cố tình phái Tĩnh An hầu xuất cung, nói không chừng lại là kế điệu hổ li sơn, vì để đạt được mục đích mà cả Hạ thượng thư cũng phái đi luôn.
Xem ra quả thực không có khả năng thay đổi rồi.
Tiền Nguyên Hằng hài lòng nhìn bộ dạng run rẩy sợ sệt của những kẻ phía dưới.
Đại đa số người trong triều đình, đều là những kẻ nương nhờ hắn hồi còn ở Lỗ Trung, kì thực cũng không kính sợ Tiền Nguyên Hằng tới mức đó.
Trong lòng thế nhân, vương gia và hoàng đế vẫn có khác biệt rất lớn.
Ngày thường, bọn họ còn dám lớn gan lên tiếng dám lớn gan hành động, ép đến mức Tiền Nguyên Hằng nổi giận đùng đùng mới biết thu liễm.
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười nói: “Chúng khanh nếu không không còn chuyện gì, vậy bãi triều đi.”
Tiền Nguyên Hằng là người vô cùng để ý bộ dạng của bản thân.
Mặc dù giải quyết được chuyện tam hoàng tử và Lương Ngọc như ý, nhưng nghĩ lại vẻ mặt có điều muốn nói mà ngập ngừng cuối cùng vẫn nói ra của đám người này, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Lẽ nào ta thực sự xấu đi rồi sao, các ngươi lại chán ghét ta như thế.
Tiền Nguyên Hằng khuôn mặt tựa như mang thâm cừu đại hận bước vào Thừa Càn cung, Tần Ninh ngồi bên trong, trên tay cầm mũi kim thêu hoa, trong tay còn lại hình như là một chiếc đai lưng.
Hắn ngồi xuống đối diện nàng, uất ức nói: “A Ninh, sao nàng lại thích ta, hồi đó ta nghèo như vậy.”
A Ninh của ta chắc chắn không giống đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-tao-khang/1707260/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.