Đoàn Vân Chướng sải những bước thất thần đi trên hành lang Hương La Điện.Bước chân chấn động áo bào màu vàng sáng chói như những chiếc lá vàngrun rẩy bay tán loạn trong gió mùa thu. Đám cung nhân trong Hương LaĐiện ra ra vào vào. Ai nấy đều vội vã, nhìn thấy Đoàn Vân Chướng bèn rối rít quỳ xuống. Đoàn Vân Chướng đi vào trước cửa phòng ngủ của hoànghậu, trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm.
Lúc này, Hoa thái ymặt mày nhăn nhíu, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Đoàn VânChướng đi tới. Ông cúi người thật sâu hành lễ, nhưng chỉ là thở dài,không nói lời nào. Từ phía sau tấm bình phong đặt ngay cửa, tiếng nức nở của nữ nhân nhẹ nhàng vang lên.
Trong lòng Đoàn Vân Chướng càngthêm khẩn trương, phất tay áo đi vào. Vòng qua bình phong, liền trôngthấy thân hình quen thuộc đang ngồi bên cạnh cửa sổ, trên mặt đã trànđầy nước mắt. Thấy hắn đến, người nọ khẽ ngừng tiếng khóc thút thít, vẻmặt lại ngơ ngác mà dại ra.
Trái tim của hắn, sau khi nhìn thấy người nọ, mới dần dần trở về vị trí vốn có.
Hắn duỗi một cánh tay ra, mang theo yêu thương: “Còn lo lắng cái gì, tới đây.”
Người nọ lại ngẩn ngơ, đứng dậy, nhanh chóng đi tới, tựa trán lên vai hắn.
“Bạch Ngọc, muội ấy…” Nàng nước mắt lã chã, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cô gái xinh đẹp đang nằm mê man trên giường.
“Trẫm biết rồi.” Hắn trấn an, vuốt mái tóc nàng.
Lời đồn bay liệng đầy đường. Chuyện hoàng hậu gặp chuyện đã truyền khắpkinh thành. Đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1908991/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.