Đoàn Vân Chướng đã từng đứng trên lầu Chính Dương Môn quan sát kinh thànhtrong đêm tối, cảm thấy chúng sinh tầm thường tựa như bầy kiến hôi. Đêmnay, hắn cõng một nha đầu đen mập trên vai, chạy trốn giữa kinh thànhtrong đêm tối, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên thành lâu đèn đuốc sángtrưng của hoàng thành ở phía xa xa, cảm giác mình cũng chỉ là một trongbầy kiến hôi kia.
Hắn đặt Kim Phượng xuống, vỗ nhè nhẹ vào gương mặt nàng. “Hắc Bàn, dậy đi.”
Vỗ vài cái, Kim Phượng rốt cuộc miễn cưỡng tỉnh dậy. Chứng kiến mình đang ở trong một ngõ sâu đen tối trống trải, Kim Phượng ngẩn ngơ.
“Chúng ta… không phải đang ở trong lao ư?”
Đoàn Vân Chướng nghĩ thầm, tạm thời cũng không nên giải thích rõ ràng vớinàng, bèn nói: “Hiện nay đã trốn ra được. Quá trình cụ thể thế nào, khitrở về sẽ giải thích với nàng sau. Nàng cứ đi theo ta là được.”
Kim Phượng lau dụi tròng mắt, nghe hắn nói như vậy, liền nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Đoàn Vân Chướng nhìn nàng: “Nàng cũng dễ tin người quá nhỉ. Ta nói thế nào,nàng liền làm theo thế đó. Lỡ như ta đem nàng ra khỏi thành bán đi thìphải làm thế nào?”
Kim Phượng hừ một tiếng: “Ngài sẽ không bán ta đi đâu.”
Đoàn Vân Chướng nhìn nàng một cái thật sâu, nắm bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình.
“Biết vậy là tốt, phải theo sát ta đó.”
Kim Phượng không quen, hơi giãy giụa một chút, lại bị hắn nắm càng chặthơn. Nàng khẽ thở ra một tiếng, cảm thấy hô hấp cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1908975/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.