Kim Phượng ngạc nhiên.
“Nàng có tin hay không?” Đoàn Vân Chướng tiến tới gần hơn.
Kim Phượng giương mắt, xem xét tường tận khuôn mặt tuấn dật tươi mát nhưchạm ngọc của hắn, tựa hồ muốn nhìn càng rõ, càng sâu hơn.
Thật lâu sau, nàng rũ mắt, làm cho đối phương không thấy rõ được tâm tư của mình.
“Ta không tin.”
Đoàn Vân Chướng chưng hửng nhìn đỉnh đầu của nàng. Cho dù không tin, có nhất thiết phải trả lời thẳng thừng như vậy hay không?
Có đôi khi, nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc mộng, sẽ lầm tưởng mình vẫncòn là tiểu đế vương non nớt cần cù khổ học trong thư phòng, còn nàngcũng chỉ là thiếu nữ tham ăn vô tư vô lự kia. Hắn cưỡng chế nắm lấy bàntay của nàng, chạy về phía không biết mục đích. Hắn cho rằng, cho dùgiữa hai người có cách thiên sơn vạn thủy, ít nhất vẫn còn một đôi bàntay nắm chặt lấy nhau. Nhưng mà, chẳng lẽ khi đang cùng nhau đi tới,trong lúc hắn không kịp ngoái đầu nhìn lại, đôi bàn tay kia đã sớm buông thoát rồi ư?
Hắn lại chẳng trách người khác, cũng chẳng trách nàng.
Hắn chậm rãi ngã ngồi dưới đất, trong nội tâm vô cùng phức tạp, phức tạp đến khó tả.
Trong lúc đó, Kim Phượng lại dè dặt đánh giá hắn.
Không đụng đến một nữ nhân nào? Hắn cho nàng là con ngốc sao? Vừa rồi còn dắt tay nàng…
Nhưng vì sao vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ tôn quý lại hồn bay phách lạc như vậy?
Thật lâu, Đoàn Vân Chướng sâu kín thở dài, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1908974/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.