Lúc Kim Phượng còn nhỏ, hàng năm đều đòi theo Vĩnh Phúc đi dạo hội hoa đăng Thượng Nguyên. Dân chúng dưới chân thiên tử vừa đến ngày lễ ngày tếtliền đặc biệt thích làm náo nhiệt. Hàng năm cũng sẽ tiến cử một ít biểudiễn hiếm có. Năm nay châm người rơm bái Tử Cô, năm sau lại đáp thiênkiều trừ bách bệnh. Có một năm Kim Phượng cầu bái Tử Cô, ở dưới chân TửCô nước mắt nước mũi ròng ròng, kể lể mẹ nàng không chịu mua đường chonàng ăn thế nào. Không cẩn thận làm bếp lò nướng khoai bên cạnh bị đángã lăn, Tử Cô bị đốt thành Hắc Cô.
Có điều, bất luận bày vẽbiểu diễn mới mẻ thế nào, hoa đăng trước sau vẫn không thay đổi. Từ mười ba tháng giêng đến mười bảy tháng giêng, liên tục mở năm ngày hội hoađăng. Con gái nhà danh giá bình thường không thể ra ngoài gặp người, chỉ trong năm ngày này mới có thể ra ngoài xem đèn. Các thiếu nữ thay bộquần áo chỉnh tề với cánh tay áo hẹp, váy dài từ eo xuống đến cổ chân,che kín mũi chân, lại tìm một cây quạt tròn che nửa gương mặt. Dưới ánhđèn lồng huy hoàng của hội hoa đăng, mơ hồ có thể thấy được cái miệngnhỏ xinh đỏ thẫm nấp sau cây quạt, cong cong như trăng non.
Đoánđố đèn luôn là sở trường của Kim Phượng. Bởi vì nếu đoán đúng đố đèn,thủ quán đại cô sẽ từ trong hộp kẹo lấy ra một khối đường long tu cựclớn, nhét vào tay Kim Phượng, đủ cho nàng liếm hết một canh giờ.
Nghĩ đến những năm tháng tuổi thơ được mẫu thân dắt tay đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1908951/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.