“Tỷ tỷ.” Lưu Bạch Ngọc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Sức khỏe của tỷ tỷđã tốt hơn chút nào chưa? Muội muội đặc biệt nấu cháo long nhãn bát bảođến cho tỷ tỷ bổ thân đây.”
Khăn tay vung lên, cung nhân sau lưng bưng lên một chén cháo long nhãn bát bảo nghe nói là do tự tay Lưu Bạch Ngọc nấu.
Đôi mắt Kim Phượng quét qua quét lại giữa chung cháo và Lưu Bạch Ngọc, lạinói. “Để xuống đi, lát nữa bản cung sẽ ăn.” Không phải là nàng lấy bụngtiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự là Lưu Bạch Ngọc hiện nay đang hậnnàng thấu xương. Lỡ như Lưu Bạch Ngọc nhất thời xúc động, ném vài baothạch tín vào trong đó, vậy thì ở trong sử sách tên của nàng sẽ khôngcòn là hoàng hậu Hắc Bàn nữa, mà là “Hoàng hậu Hắc Bàn thất khiếu chảymáu mà chết.”
Quả nhiên, buông cháo xuống, Lưu Bạch Ngọc liền thu lại nụ cười trên mặt, nói: “Tỷ tỷ, muội muội có chuyện muốn nói với tỷtỷ. Có thể cho mọi người lui ra được không?”
Trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm. Kim Phượng lặng lẽ thở dài, cho lui cung nhân bên cạnh.
Lưu Bạch Ngọc cũng không nóng vội, thản nhiên ngồi xuống trước giường KimPhượng, lúc này mói thâm trầm nói một câu: “Tỷ tỷ, tỷ hận ta đến vậysao?”
Kim Phượng còn tưởng rằng nàng ta đến khởi binh hỏi tội.Lưu Bạch Ngọc nói ra một câu như vậy, thật sự làm cho nàng có chút sợrun. Một hồi lâu, nàng ngượng ngùng cười, nói: “Muội muội, cớ gì lại nói ra lời ấy?”
“Vậy vì sao tỷ tỷ trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luu-hac-ban/1908949/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.