Đang mơ mơ màng màng đầu óc trên mây, đã tới trước cửa chính điện Càn Thanh cung rồi, trước cửa một đám thái giám cùng cung nữ đang quỳ.
“Kia…” Muốn nói mấy lời, nhưng lại phát hiện không thể nói ra lời nào! Đờ đẫn cả người, chẳng lẽ mình bị mất giọng rồi? Sao lại như thế được a, lúc nãy đâu có la hét ầm ĩ gì, càng không chịu kích thích gì a! Lấy tay sờ sờ cổ họng mới ý thức được rằng mình rõ ràng… rõ ràng đang bị Đàm Văn Hạo ôm, nhất thời mặt đỏ ửng, ra sức giãy dụa nhảy ra khỏi vòng tay Đàm Văn Hạo.
Vòng tay thoáng chốc trống rỗng, có một cảm giác rơi xuống chầm chậm. Nhưng mà trong nháy mắt khi nàng nhảy xuống, đã lặng lẽ giải huyệt thay nàng.
“Bình thân! Truyền Thái Y đến Càn Thanh cung!” Những lời này là Đàm Văn Hạo nói với đám cung nhân, lúc xoay người lại, nở nụ cười với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Chạy được sao? Không thể đâu, để trẫm đưa nàng vào!”
Hận a! Tiếng tăm tốt đẹp một đời đã bị hủy như vậy! Ngay cả khi bây giờ mình mang danh cung nữ, bị Hoàng Đế ôm lấy chạy một vòng như thế, không muốn nổi tiếng cũng khó! Đều phải trách bản thân không tốt, lúc nào không nghĩ ngợi, lại đi chọn đúng thời điểm then chốt này! Hơn thế nữa, chuyện đang nghĩ ngợi cũng liên quan đến hắn ta! Hic! Trời ơi, thật sự càng nghĩ càng phát điên! “Chân ta rất khỏe! Không cần truyền gọi Thái Y!” Đỗ Hiểu Nguyệt gần như cắn chặt răng mà thốt ra mấy chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-to-hieu-nguyet/2781200/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.