“Nguyệt nhi, tỉnh dậy thôi, tới nơi rồi, chúng ta phải xuống xe.” Đàm Văn Hạo cúi đầu gọi khẽ bên tai Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Ừm…” Hiểu Nguyệt mắt vẫn nhắm chặt, co người nằm nghiêng, tiện thể ôm luôn lấy cánh tay nọ vào ngực rồi ngủ tiếp thật ngon lành.
“Nguyệt nhi, đừng ngủ nữa, đến Càn Thanh cung rồi, nếu nàng không sợ bị những phi tử khác trong cung dùng ánh mắt giết người với tốc độ nhanh nhất với mình thì ta sẽ bế nàng xuống xe đấy nhé!” Nếu không phải nàng năm lần bảy lượt nhắc nhở, nói là khi nào về đến cung thì phải đánh thức nàng dậy thì Đàm Văn Hạo cũng chẳng muốn phí lời với nàng ở đây làm gì mà cứ đợi nàng ngủ dậy mới nói. Phải biết là trong mười ngày nay trừ những khi ngủ nàng tương đối mất cảnh giác, còn thì chẳng bao giờ bằng lòng tới gần y hơn! Nhưng thế cũng có cái hay, ít nhất là có thể gạt nàng lúc nào cũng nhìn vào mình.
“Không cần!” Vừa nghĩ đến cả đám người hung hăng nhìn mình Hiểu Nguyệt đã gần như tỉnh ngủ hẳn, mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong lòng y mà lại không cảm thấy ngại gì. Nàng uể oải ngồi dậy, buộc lại tóc rồi mới lẩm bẩm một cách chán nản: “Sao phải vào cung nhanh thế? Ở thêm một đêm ngoài thành không được à?”
“Kể cả đêm nay ở lại ngoài thành cũng không thay đổi được sự thật rằng nàng phải theo ta về cung, đừng quên rằng đây là tự nàng thua cho ta nhé, dù bây giờ nàng muốn chối cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-luoi-to-hieu-nguyet/2781127/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.