Trước long sàng trong Long Ngâm Cung, rèm sa xanh biếc rũ xuống, mơ hồ nhìn thấy bên trong có một nam tử đang nằm.
Các vị vương gia lập tức thấp thỏm không yên, vị trí đứng hơi xa, nên không thể nhìn rõ dung mạo của người nằm ngủ bên trong.
Đó là hoàng thượng, cũng có thể không phải là hoàng thượng, các vương gia xác thực từng nghe một lời đồn khác, hoàng thượng căn bản không có ở kinh thành.
Cho nên bọn họ chỉ muốn biết lời nào thật lời nào giả mà thôi.
Đã có mấy vị đưa đầu tới, muốn nhìn trộm một cái.
“Khụ khụ……” Trong đại điện, không khí vô cùng nghiêm túc.
Nhị vương gia lớn tuổi nhất, hỏi: “Hoàng thượng, thần huynh rất nhớ hoàng thượng, không biết rốt cục bệnh của hoàng thượng đã ra sao rồi?”
Sau đó hắn nghe thấy một giọng đáp lại: “Vương gia yên tâm, chẳng qua là trẫm bị nắng nóng trong người, nên thân thể mệt mỏi, không muốn gặp người khác mà thôi.”
“Nhưng mà hoàng thượng, Hung Nô xâm cảnh, chẳng lẽ hoàng thượng không ra bất kỳ chỉ thị nào sao?” Lúc trước, Nhị vương gia là người luôn ủng hộ hắn, cho nên những lời này cũng là xuất phát từ sự quan tâm mà hỏi.
“Nhị ca yên tâm, trẫm sớm nghe nói, đã an bài hết thảy, có lẽ ngày mai, trẫm sẽ vào triều tuyên bố chuyện này.” Sở Cuồng đáp.
Thập tứ vương gia chợt đứng lên, hỏi: “Giọng nói này mặc dù giống hoàng huynh, nhưng mà, có thể nào là giả trang hay không?” Tính khí trẻ con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174720/chuong-302.html