Chương trước
Chương sau




Trong lòng Thải Thải mừng như điên, không để ý đến cái gì nữa, nhào tới, hôn chụt chụt hai cái lên gương mặt đen thui của hắn: “Sở Cuồng! Sở Cuồng!”

Sở Cuồng ôm chặt nàng nói: “Đêm qua nàng có thấy không, vi phu đốt kho lương và quân doanh của bọn chúng đấy. Nơi đó giống như một biển lửa vậy.”

Lúc này Thẩm đại đã quỳ xuống.

Tất cả mọi người không rõ tình huống cũng quỳ theo.

Sở Cuồng nói: “Trẫm phải về kinh, ngươi phái binh, hộ tống trên đường trẫm trở về. Hơn nữa phải giữ bí mật lộ trình của trẫm. Ngươi ở đây không được nhàn rỗi, chỉ đạo người đào chiến hào xung quanh nơi sau này binh lính trẫm sẽ trú đóng. Sau đó tìm một sơn động khô ráo gần đó, dẫn theo dân chúng cả đêm gất rút thu hoạch lương thực, đem giấu vào sơn động đó. Dân chúng nơi biên cảnh, trẫm sẽ có ngân sách an trí gia viên khác cho bọn họ. Dọc đường về trẫm sẽ điều động tất cả quan viên liên quan, một khi ngươi gặp được người nào hộ tống lương thảo đến, thì đem giấu hết vào trong động luôn.” Sở Cuồng cũng là đốt kho lương của người ta, cho nên mới sợ người ta trả thù tới đây đốt kho lương của mình.

Lại nói lương thảo của bọn chúng bị đốt hết, chỉ sợ sẽ đến cướp đoạt lương thực của những người dân Đại Sở tay không tấc sắt này.

Cau mày, hắn nói tiếp: “Đêm nay liền gặt gấp, không được để dư lại dù chỉ là một chút.”

Thải Thải nghĩ Sở Cuồng cũng là vì đốt kho lương thực của người ta nên mới nhớ tới chuyện sơn động này, liền thuận miệng nói: “Nhớ, nếu sơn động kia không đủ khô ráo, thì dùng cỏ khô lót vào, rắc thêm vôi trong sơn động kia.”

Vôi có thể hút ẩm, thật là một phương pháp phòng ẩm rất tốt.

Chuyện lớn nhất mà hôm nay phủ thái thú phải làm chính là nấu nước, để cho mọi người tắm, Đỗ Tụ Nương không tiện tắm cùng mọi người, cho nên liền tắm trong thùng nước rắc đầy cánh hoa trong phòng Bánh Bao, Đỗ Tụ Nương bảo thoải mái, đã nhiều năm cũng chưa từng được hưởng thụ như vậy. Như Tâm Như Nguyệt cũng ở trong phòng. Thải Thải nhịn không được hỏi, dọc đường này rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Tụ Nương và Như Nguyệt cười ra tiếng, Đỗ Tụ Nương nói: “Thật ra cũng không có gì cả, chính là giết bảy tám chục tên lính Hung Nô, đốt kho lương của bọn chúng, phá hủy binh doanh của chúng mà thôi.” Như Nguyệt cười tiếp lời: “Tóm lại cố gắng trong một tháng này của bọn chúng đã hóa thành tro bụi. Nhiếp Lăng Phong tính toán cho kỹ lưỡng, lần này lại tổn thất nghiêm trọng.”

“Ý ta là, đường núi kia rất khó đi, mọi người đi có gặp nguy hiểm gì không cơ?”

“Nương nương, em cũng muốn nói với người về chuyện này, cái tên Xuyên Sơn Giáp đó thật giống như thần nhân, hắn chỉ cần dùng mắt nhìn một chút, hét lớn tiếng nghe ngóng một chút, nhìn dấu chân động vật trên mặt đất một chút, mà đã có thể tìm ra một con đường nhỏ dẫn dắt mọi người đi ra khỏi núi.” Thải Thải nghe xong cảm thấy thật thần kỳ, hơn nữa cũng hơi tiếc vì mình không được đồng hành cùng, bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị. Như Tâm nhìn ra được mất mác của nàng, cười nói: “Nương nương, mặc dù người không đồng hành chùng bọn em, nhưng chính bởi vì như vậy, hoàng thượng mới không lo lắng nha. Nương nương người làm rất đúng, một chút cũng không để mặc cho **!”

Thải Thải xác thực là không để mặc cho **, chuyện này, cũng không phải để mặc cho ** là có thể tự giải quyết được, lúc đó nếu nàng nằng nặc yêu cầu ở lại bên Sở Cuồng sẽ là gánh nặng cho hắn.

Buổi tối, phủ thái thú mở tiệc, Thải Thải và Sở Cuồng tự mình chiêu đã mọi người ăn uống no say xong, sau đó bọn họ trở về dãy phòng phía tây đánh một giấc tới sáng.

Sáng sớm hôm sau, mang tất cả những người còn ngủ mê say lên xe ngựa, hướng kinh thành mà đi.

Có người ngủ vừa đủ giấc, xe vừa chạy liền lập tức phát hiện.

Duy chỉ có tên thợ rèn và mộc tượng, đi qua một châu huyện, mới biết mình đã xuất phát, tiến về kinh thành.

Đỗ Tụ Nương mặt mày u sầu, Thải Thải hỏi: “Tụ Nương, lo lắng cho hai nữ nhi sao?”

“Hoàng hậu muội tử, không dối gạt muội, ta thật sự lo lắng cho hai đứa nó.” Vừa nói mắt đã đỏ hoe, Thải Thải thầm nghĩ, rồi, bây giờ lại thành muội tử của người ta rồi, mà muội tử thì muội tử, cứ như vậy nàng sẽ trở thành tiểu di của hai tiểu Tri Chu kia, Sở Cuồng là dượng của hai tiểu Tri Chu, cá ** xảo trá chợt bộc phát, nàng nói với Đỗ Tụ Nương: “Đỗ tỷ tỷ, không bằng chúng ta nhận nhau làm tỷ muội đi?”

“Tỷ muội? Được, rất tốt!” ** cách nàng thật sự rất thoải mái, cũng không biết là làm sao lại sinh ra hai tiểu Tri Chu tâm tư ác độc kia nữa.

Sở Cuồng ở bên ngoài cưỡi ngựa nghe lén được, cười thầm, Bánh Bao thối này, quanh co lòng vòng lại đi chiếm tiện nghi của đôi tỷ muội Tri Chu kia. Hắn còn chưa bị Đỗ Bạch Quyên ăn, lần này, đã thành trưởng bối của nàng ta rồi.

*********Thải Thải bánh bao thịt*********

Mấy vị vương gia đã vào thành.

Bọn họ đã nhận được bẩm báo, người Hung Nô ở biên cảnh đã không an phận mà bắt đầu ** động.

Đây là mấy vị vương gia trước kia là những kẻ đi đầu, kéo bè kết phái, cuối cùng không chiếm được cái mình mong muốn, sau lại bị Sở Cuồng loại bỏ, cô lập quân quyền.

Dù nhàn rỗi nhưng chuyện lại liên quan đến an toàn biên cương Đại Sở, cho nên coi như có thâm thù đại hận, tạm thời cũng bị gác lại.

Bọn họ một nắng hai sương tiếng cung, hoàng thượng, lại không gặp.

Hoàng thượng không gặp thì thôi, lại còn không lâm triều, không nghị sự, không xem tấu chương, toàn bộ đều giao cho ngoại thích phía hoàng hậu, cha vợ của hắn.

Đây, nghĩa là sao chứ? Hoàng thượng bị bệnh lâu như vậy, bây giờ ra sao cũng không biết.

Cuối cùng thập tứ gia cắn răng nói ra một câu tàn nhẫn: “Rốt cục là hoàng thượng bị bệnh ra sao, có thể nào làm hoàng thượng được nữa hay không? Chẳng lẽ đưa một câu cáo ốm, liền có thể mặc kệ mà bỏ xuống tất cả hay sao?”

Thất gia nói: “Thập tứ, đệ đừng nói bậy.”

“Thất ca, vậy chúng ta ở đây quỳ đến khi nào? Quỳ đến khi tứ ca băng hà, chúng ta…”

Hắn biết mình nhất thời lỡ lời, cuống quýt ngậm miệng, dường như giận dỗi, chỉ vào ánh mặt trời trên đầu nơi các ca ca mình đang quỳ.

Lại tung một quả đấm xuống mặt đất.

Nhị thập bát gia nhỏ tuổi nhất, lại thành thật nói: “Lỡ đâu hoàng thượng bệnh không dậy nổi, người nào sẽ ra quyết sách điều binh? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn người Hung Nô xâm phậm biên cương chúng ta sao?”

Tất cả mọi người đều lo lắng.

Lúc này Tiểu Đức đi ra ngoài, cười nói: “Chư vị vương gia phong trần mệt mỏi, lại còn quỳ ở đây nữa, nô tài nhìn mà cũng thật đau lòng, trước tiên chư vị tạm đến Tiên Cư điện nghỉ ngơi một lát được không ạ?”

“Chúng ta không đi. Nếu chúng ta không gặp hoàng thượng, tuyệt đối không đi, công công, hoàng thượng có khỏe hay không, sau khi biết được chúng ta mới an tâm mà đi. Công công, ngươi hiểu được tấm lòng chúng ta sao?”

“Nô tài hiểu rõ, hiểu rõ!” Hắn nói xong, cũng không biết phải nói thế nào cho phải nữa. Hoàng thượng còn chưa…

“Hoàng thượng có ý chỉ, mời mọi người vào đi.” Chợt Như Ý, người đang đảm nhiệm chức tổng quản hậu cung bước ra nói.

Mọi người đứng lên, nhìn Cảnh quý phi từng quyền nghiêng hậu cung. Sau lại bị hoàng thượng phế bỏ, nghe nói đã xuất gia, không nghĩ tới lại xoay người trở thành tổng quản hậu cung.

Tất cả mọi người yên lặng đi vào, trong lòng suy nghĩ, bất kể ngươi có giở trò gì, lần này, nhất định phải tìm hiểu rõ đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra.

Tiểu Đức hoảng sợ nhìn Như Ý, Như Ý nhíu mày, xoay người, hai người đi theo sau đám người, đi vào bên trong.

-oOo-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.