Cái gọi là "mãi mãi trân trọng", so với "mãi mãi một lòng" còn sâu sắc hơn nhiều.
Là người đầu gối tay ấp với nhau bao lâu, Triệu Hoằng sớm đã biết rõ tình cảm của Khương Uyển Ngưng đối với chàng đã đến bậc nào, có lẽ vì tật xấu của nam nhân là có rồi thì sẽ coi là hiển nhiên, lời hứa "trân trọng" của chàng khi ấy bây giờ đã nhạt đi không ít, chàng chỉ biết mình có một thê tử phải yêu thương chiều chuộng, vậy mà vẫn có những lúc chàng nóng giận lạnh lùng với nàng, bây giờ còn khiến cho thê tử tức giận trong lòng nhưng lại tránh né không giải quyết, Triệu Hoằng bị Khương Uyển Ngưng lạnh nhạt làm cho hối hận, chỉ mong muốn bù đắp lại.
Dù sao chàng cũng không muốn đi ngủ mà không được ôm thê tử của mình.
Rốt cuộc chàng cũng không làm bộ nữa, ngồi bật dậy, cánh tay choàng ôm qua eo của Khương Uyển Ngưng, hất mắt ra hiệu với Lăng Chi.
Lăng Chi hiểu ý, lui ra ngoài không làm phiền hai người.
Khương Uyển Ngưng bị chàng ôm thì thoáng giật mình, nhưng trước khi bản thân theo thói quen nói "Chàng doạ đến thiếp rồi", nàng lại chuyển giọng, khéo léo tìm cách tránh ra.
"Phu quân dậy rồi sao?"
"Nàng muốn đi đâu?"
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó lại đồng thời ngậm miệng lại -
Khương Uyển Ngưng thấy chàng không nói tiếp, mới bảo chàng: "Phu quân nói trước đi, thiếp đang nghe đây."
Biểu hiện của nàng thực sự nghiêm cẩn lạnh lùng, giống như một thần tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584929/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.