*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
……………….………………
Đàm Dĩnh đã lãnh đạm đứng lên, cao ngạo nhìn xuống anh.
Thẩm Lương Thần hơi giật mình, khóe môi nhấp vén, “Em mấy năm nay vẫn độc thân như trước.” Nếu không phải trong lòng còn có anh, tại sao khi thành công thoát khỏi anh rồi vẫn thuỷ chung như vậy?” Cho nên Thẩm Lương Thần phi thường tin tưởng, làm cho cô hồi tâm chuyển ý chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đàm Dĩnh nghe xong nhịn không được cười to, “Chỉ vì cái này? Anh cho rằng tôi độc thân là vì anh?”
“Cười mỉa mai như vậy, không thích hợp với em.” Thẩm Lương Thần bị cô cười liền không thoải mái, giống như mình đã nói gì sai, giống như là đã hiểu lầm gì đó
Đàm Dĩnh ngừng cười, biểu tình nghiêm túc đi không ít, “Được rồi, nếu Thẩm tiên sinh hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, vậy tôi nghĩ tôi nên làm sáng tỏ một chút. Không yêu đương không phải là vì trong lòng tôi vẫn còn có ai, mà là thật sự không có thời gian, tôi tin chắc rằng anh đã điều tra thành tựu trong công việc của tôi, vô ý nhìn xem sẽ biết tôi liều mạng trong công việc thế nào.”
Cô xòe tay, liếc nhìn phòng ở xung quanh, “Nói tới đây, tất cả còn phải cám ơn Thẩm tiên sinh. Là anh để tôi hiểu được, một người con gái nếu như một mặt ỷ lại vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong/2181792/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.