Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Quý Thanh khi mở miệng nói thay Đàm Dĩnh khi nãy, đã vô ý vác lên bả vai cô, cũng xin lỗi thu tay lại, “Anh nói như vậy, là anh muốn người tự phụ như Thẩm Lương Thần ít nhất sẽ không tới gây rối em, em không giận chứ?”

Người này thật đúng là thông minh, lập tức đem hết mọi lời cô định nói trong bụng nuốt về, Đàm Dĩnh nheo mắt nhìn anh, sau một lúc lâu mới cười, “Anh nói như vậy, em có giận thật cũng không giám nói gì, vậy chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?”

“Nếu cảm thấy ngại, em cũng có thể lựa chọn lấy thân báo đáp.”

Hai người càng quen lâu, Đàm Dĩnh càng phát hiện người này miệng mồm lanh lảnh, luôn có thể nghiêm trang nói ra những điều làm người khác đỏ mặt tía tai. Cô mím chặt môi không nói chuyện, đi đến bàn ăn mở túi đồ anh mua ra, “Mua gì đấy?”

“Anh nghĩ chắc rằng trong tủ lạnh của em vẫn còn những đồ lần trước anh mua quá.” Trình Quý Thanh nói xong tự nhiên đi đến trước tủ lạnh, cầm một hộp sữa chua ra xem ngày sản xuất, quả nhiên đã sớm hết hạn.

Trình Quý Thanh cuốn cổ tay áo, đem hết những thứ còn lại lấy ra bỏ, “Bình thường trước mắt người khác là bộ dáng chị cả, tiếc rằng bên trong thì không chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Đàm Dĩnh cảm thấy cực kì ngượng ngùng.

Cô bình thường công việc bận rộn, có đôi khi hỗ trợ các nghệ nhân tham gia các hoạt động kiêm luôn việc đi công tác, lần đi là mười ngày đến nửa tháng. Trong nhà có hoa  cỏ và một vài con cá, cho nên thường là nhờ Trình Quý Thanh chăm sóc, khi trở về ngoại trừ phát hiện nhà cửa luôn sạch sẽ, trong tủ lạnh cũng chất đầy đồ, đều là các loại hoa quả tươi sạch

Anh cố chấp muốn cho cô sự yêu thương, mà Đàm Dĩnh luôn cảm thấy hổ thẹn, “… Mua bao nhiêu tiền, em trả cho anh.”

Đàm Dĩnh cầm ví tiền, xoay người lại nhìn người đứng ở chỗ tủ lạnh trước mặt, không biết từ khi nào anh ta đã bước tới, cặp mắt tối đen như mực liếc nhìn cô. Cô nhất thời khẩn trương, nhưng sau eo đã đụng phải bàn cơm rồi, không thể lùi được nữa.

“Đàm Dĩnh.” Trình Quý Thanh hai tay kéo, nhẹ nhàng đem cô tới trước người mình, chậm rãi nói, “Anh chăm sóc cho em, nhưng em không cần khách sáo với anh, bởi vì anh muốn theo đuổi em, mỗi chuyện anh làm đều có tấm lòng trong đó.”

Hơi thở hai người hoà vào nhau, anh ngày càng sát lại gần cô, đầu gối trên cặp chân dài của anh hơi hơi chạm vào da thịt cô. Đàm Dĩnh nuốt nuốt nước miếng, muốn nói chuyện, lại bị anh dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng để lên môi, “Em bây giờ gấp gáp phủi sạch anh đi, sợ mình động lòng hả?”

Đàm Dĩnh có tài ăn nói,nhưng so ra vẫn kém cái vị trước mắt nầy, nhưng cô vẫn thành thực đáp lại, “Không, em chỉ cảm thấy phụ nữ nên tự lập, không cần dựa vào đàn ông, bất kể là trong sinh hoạt hay trên tiền bạc cũng thế, em không muốn thua thiệt bất kì ai.”

Trình Quý Thanh hơi hơi nheo mắt, “Anh không phải Thẩm Lương Thần, anh ta sợ em rời anh ta mà lựa chọn bẻ gãy đôi cánh của em, mà vậy anh lại càng hy vọng. Anh càng thích em đứng trước mặt người khác luôn kiên cường độc lập, nhưng chỉ ỷ lại một mình anh.”

Đàm Dĩnh cảm thấy nhịp tim của mình lạc một nhịp, nhưng cô vẫn trấn định tự nhiên cười cười, thò tay đem anh đẩy ra một ít, “Trình tiên sinh, lời nói này rất làm người ta cảm động, nhưng trước hết, tôn trọng ý nghĩ của em được không?”

“Đương nhiên.” Trình Quý Thanh nghe lời lui ra, cũng đàng hoàng đứng tại chỗ không tới gần cô, chỉ là ánh mắt kia rõ ràng chứa đầy ý cười.

Đàm Dĩnh xoay lưng đi, không nhịn được thở dài. Người đàn ông này giống như hiểu được trong lòng cô suy nghĩ gì, lúc nào cũng đúng mực thoả đáng, làm cho cô trong lúc vô tình từng bước một trầm luân vào đó. Kỳ thật cũng không phải là không muốn bắt đầu một tình cảm mới, chỉ là ở sâu trong nội tâm còn có chút sợ hãi chần chờ, đoạn tình cảm trước kia đã bị chơi đùa đau thương, ở cái tuổi này, lại bắt đầu một đoạn tình cảm khác, tất nhiên phải cẩn thận và càng cẩn thận.

Muốn bắt đầu phải tính toán cho một đời

……………….……………….

Mấy ngày kế tiếp quả nhiên yên tĩnh không ít, như lời Trình Quý Thanh nói, Thẩm Lương Thần cá tính kiêu ngạo bất khả kham, đương nhiên ngại mặt mũi không đến dây dưa cô. Đàm Dĩnh không có cảm giác gì, ngược lại là Hứa Niệm nhịn không được cảm thán nói, “Vốn còn tưởng rằng anh ta đối với cậu chưa dứt tình, bây giờ như vậy nhìn xem, cũng không có mấy phần thật lòng a, nhanh như vậy đã buông tay.”

Thấy Đàm Dĩnh vẫn đang bận rộn không để ý mình, Hứa Niệm lại lắc đầu, “Nói tới đây, tớ mấy năm nay cũng nghe không ít chuyện về Thẩm Lương Thần, cậu muốn nghe không?”

“Không nghe” Đàm Dĩnh trực tiếp từ chối, đầu không thèm ngẩng lên

Hứa Niệm lại chống cằm tự nhiên nói: “Ai, tớ khi ẩy biết cậu đổi tên để tránh người đàn ông kia, mà thật không biết người đàn ông kia chính là Thẩm Lương Thần.”

“Biết thì sao?” Đàm Dĩnh chống cằm dưới cười híp mắt quay lại nhìn cô ấy, “Anh ta trước đây là khách hàng lớn đó.”

Hứa Niệm bĩu bĩu môi, “Tớ đương nhiên không thể đối nghịch với tiền tài, nhưng tớ tốt xấu cũng có thể âm thầm giúp cậu xuất vài chiêu nha, ai bảo anh ta lúc trước lại như vậy.”

Thấy Đàm Dĩnh không phản ứng, Hứa Niệm lại gần nói: “Anh ta cùng với vị hôn thê kia đã sớm chia tay. Nghe nói Lê gia vì việc này làm khó dễ anh ta, cậu còn không biết lão hồ ly Lê Triệu Khang kia đâu, nếu là người khác thì đã sớm bị lão ta chèn ép đến chết. Có người nói anh ta đem Thịnh Thế về Thủy Thành chính là vì tránh Lê gia, Lê gia thế lực lớn, anh ta ở Thanh Châu quả thật không thể phát triển tiền đồ. Nhưng tớ nghĩ, tám phần nguyên nhân chắc cũng là vì cậu ấy? Chung quy năm ấy đó là nơi cậu gặp chuyện không may.”

“Như vậy có ý gì?” Đàm Dĩnh dừng một chút, như có điều suy nghĩ nhìn cô ấy, “Cậu không phải là bị Đường Trọng Kiêu uy hiếp, đến đây nói vậy để tẩy trắng tên Thẩm Lương Thần đúng không?”

Ánh mắt Hứa Niệm nổi lên, “Tớ là hạng người như vậy sao?”

“Cậu chắc chắn không phải, nhưng là cậu đấu không lại người nhà kia.”

Hứa Niệm bị lời này của cô làm trợn trắng mắt liếc nhìn, “Anh ta dù là lấy đao treo trên cổ tớ, tớ cũng sẽ không đẩy cậu vào hố lửa a.”

Lời nói này hơi chút nghiêm trọng, nhưng Đàm Dĩnh vẫn đồng ý gật gật đầu, “Vậy cậu hôm nay thế nào, công việc không xử lý, mà ở nơi này trò chuyện bát quái với tớ”

“Tớ chỉ là không nghĩ trong lòng cậu vẫn có một vướng mắc, người khác không biết, tớ mà còn không hiểu cậu? Thẩm Lương Thần là mối tình đầu của cậu, đã nhiều năm như vậy cậu không chịu yêu đương, nói trắng ra còn không phải trong lòng còn có gì sao.”

“Trong lòng tớ còn giữ gì đâu, xin cậu trước hết hãy giải quyết chuyện của mình trước, với Lục Sơn đã mất nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn ảnh hưởng quá khứ chưa thoát ra được à?” Đàm Dĩnh thủ thế, “Hứa tổng, đừng làm rộn tôi khi tôi đang kiếm tiền cho ngài, cầu ngài.”

Hứa Niệm trừng cô nghiến răng, “Nha đầu chết tiết, tớ giúp cậu cậu ngại gì chứ?”

Nghe cô ấy nói như vậy, Đàm Dĩnh nháy mắt hiểu được, thật ra có người là vì trốn người nào đó. Cô không hảo ý cười, dựa vào lưng ghế nhướn mày, “Đường Trọng Kiêu đang ở văn phòng cậu? Lại ép cậu làm chuyện gì mờ – ám à?”

Hứa Niệm phun ra hết trà vừa mới uống, hai má nghẹn đến mức đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì do lời nói của Đàm Dĩnh làm rối loạn hay không, bị nước trà làm cho sặc, chỉ vội nói: “Đầu óc cậu có chỗ nào trong sáng được chút không? Không nói với cậu nữa.”

Hứa Niệm uốn người đi, văn phòng cuối cùng chỉ còn lại mình Đàm Dĩnh. Cô nhìn chằm chằm văn kiện vừa xem, dài dài thở ra một hơi.

Cho dù Thẩm Lương Thần giải trừ hôn ước với Lê An Ni thế nào, vấn đề giữa bọn họ không phải là chuyện kia. Nói đến cùng, Thẩm Lương Thần chưa từng học cách tôn trọng cô, càng không hiểu được thế nào là yêu một người, lấy tình hình trước mắt xem, 5 năm trôi qua, anh cũng như cũ không bất kỳ thay đổi nào.

Đương nhiên anh thay đổi hay không thay đổi không liên quan đến cô. Cô đang suy nghĩ, Hứa Niệm bỗng nhiên quay lại, từ cửa thò nửa người vào, “À, tớ nhớ rõ trước lúc cậu giả chết cậu nói Thẩm lão gia đối với cậu không tệ lắm. Nghe nói ông ta hai năm trước đã ngã bệnh, tớ nghĩ nên nói cho cậu biết một tiếng.”

Đối phương nói xong câu này rồi đi, chỉ còn Đàm Dĩnh sững tại chỗ, lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Thẩm Trạch Nghiệp ngã bệnh?

……………..…………………..

Đàm Dĩnh do dự rất lâu, vẫn nghe ngóng địa chỉ của Thẩm Trạch Nghiệp rồi quyết định đi thăm ông ấy, hoá ra ông ấy ngay cả nhà cũng không ở được, trực tiếp  bị chuyển đến trại an dưỡng.

Xem ra mấy năm nay quan hệ hai cha con họ so với trước còn kém hơn…

Là trại điều dưỡng tốt nhất Thanh châu, vật chất cực kì tốt, chất lượng phục vụ cũng hạng nhất. Đàm Dĩnh không phí nhiều công sức tìm số phòng của Thẩm Trạch Nghiệp, tiếc là ông ấy không ở trong phòng.

Vị hộ lí cho cô biết ông ấy đang ở sân phơi nắng, “Có người nhà tới thăm ông ấy.”

Người nhà? Xa xa vừa nhìn thì hoá ra là Thẩm Bảo Ý đang ngồi ở đó, cô ấy đang bóp chân cho Thẩm Trạch Nghiệp, còn cười tủm tỉm nói gì đó với ông. Tuy rằng khi trước đã không có cảm tình đối với cô gái cường thế này, nhưng không thể không nói rằng cô ấy giờ phút này tươi cười thật ấm áp, là một tư thái của một nữ nhi hiếu thuận

“Chị Bảo Ý.”

Đàm Dĩnh đi qua cùng chị ấy chào hỏi, biểu tình đối phương biểu tình cứng ngắc,nhưng rất nhanh gật gật đầu, “Đã lâu không gặp.”

Thấy chị ấy sợ hãi vì sự xuất hiện của mình, Đàm Dĩnh đoán đối phương đã biết chuyện mình giả chết, may mà không cần tốn sức giải thích.

Cô cúi người nhìn Thẩm Trạch Nghiệp, 5 năm, ông ấy giống như già đi mười mấy tuổi, tóc hoa râm không nói, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn so với trước. Trên bàn tay thô ráp bị che kín bởi nếp nhăn tuổi già, nhìn cô bằng ánh mắt hỗn độn, khóe miệng giương lên.

Ông run rẩy, khóe môi kịch liệt co rút, như là vui sướng khi nhìn thấy cô, lại bất đắc dĩ một chữ cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra âm thanh hàm hàm hồ hồ

“Chị nói cho ông ấy chuyện em gặp chuyện không may là hiểu lầm, ông rất cao hứng, hôm nay có thể thấy em ở đây,nghe vậy ông càng cao hứng hơn.” Thẩm Bảo Ý nói xong hốc mắt đỏ bừng, khó chịu xoay người sang chỗ khác.

Đừng nói chị ấy, chính Đàm Dĩnh cũng cảm thấy mũi cay cay, năm đó trung khí mười phần, nay lại biến thành bộ dáng này. Cô ngồi xổm trước xe lăn ông, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải run run của ông, “Chú Thẩm, xin lỗi, muộn như vậy mới đến thăm chú.”

Ngón tay Thẩm Trạch Nghiệp hơi hơi chạm đầu ngón tay cô một chút, giống như là đáp lại cô

Đàm Dĩnh khó chịu nhìn ông, hít hít mũi, cô gắng che giấu sự bi thương của mình, “Về sau cháu sẽ thường xuyên đến thăm chú, cháu bây giờ đang ở Thanh Châu, ở cách đây cũng không xa lắm…”

Cô nói rất nhiều lời với Thẩm Trạch Nghiệp, đúng hơn là mình cô lầm bầm lầu bầu, có thể nhìn thần sắc thê lương của ông ấy ở trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy thời gian thật sự rất vô tình. Hoá ra 5 năm đối một người mà nói là một đoạn quá trình tàn khốc như vậy, cô quá đắc ý khí phấn chấn, mà Thẩm gia bây giờ lại biến thành như vậy.

……………………………………..

Lúcà Thẩm Bảo Ý tiễn Đàm Dĩnh, chị ấy ở trên đường nói không ít lời, “Cám ơn em đến thăm ba chị, chị còn tưởng rằng em sẽ vì mẹ chị mà ghi hận cả nhà chị.”

Thấy Đàm Dĩnh trầm mặc nhìn mình, Thẩm Bảo Ý vẫn mở miệng nói chân tướng cho cô, “Năm đó, mẹ chị biết chú Đàm vay nặng lãi, cho nên cố ý lợi dụng nhược điểm này của ông ấy tạo hiện trường tự sát giả, ý định ban đầu là muốn cho ông cùng Lương Thần cùng nhau chết cháy.”

“Thực quá đáng sợ?”

Thẩm Bảo Ý cười khổ, “Chị biết lúc ấy chị cũng cảm thấy rất đáng sợ, chị vạn nhất không nghĩ tới việc người mẹ mình vẫn sùng bái, thế mà ác độc như vậy. Bà ấy có bầu chị ngay lúc li hôn, cảm tình bất hòa, cho nên bà ấy ở trong lòng chị thật sự rất dũng cảm, ít nhất lúc ấy không dùng chị để trói chặt ba, một người phụ nữ kiên trường nên như vậy đúng không?”

Thẩm Bảo Ý hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đàm Dĩnh nói: “Sau này mẹ Lương Thần ngoài ý muốn qua đời, ba gặp lại chị và mẹ, vì bù lại người vợ trước đã nuôi lớn chị, gần như đã uỷ khuất Lương Thần. Chuyện này kỳ thật chị đều biết, khi còn nhỏ cố ý làm cho Lương Thần xấu hổ, nó thích món đồ chơi thì chị giành, nó muốn đi công tác thì chị cướp, chị gần như cái gì trong tay nó đều muốn đoạt lại, chị muốn cho mẹ vui vẻ. Mà khi đó căn bản là chị không biết những điều này đều là sai lầm.”

“Ba cảm thấy chị và bà ấy thua thiệt, thậm chí nhượng Lương Thần còn gọi bà là bác gái, nhưng chị không nghĩ tới bà muốn đẩy Lương Thần vào chỗ chết.”

Thẩm Bảo Ý lau khóe mắt,thật sự vì mẹ mà cảm thấy thương tâm, “Chị cho rằng bà là vì chị, sợ chị về sau không tranh được Thịnh Thế, hoá ra không phải! Mà là vì bà năm đó lái xe đụng chết mẹ của Lương Thần, bị Lương Thần thấy được khuôn mặt —— ”

Đàm Dĩnh không khỏi hung hăng ngẩn người ra, “Khi đó chị không biết, nhưng chị biết chuyện ba năm đó cùng bà ấy có liên quan với nhau” Hai năm trước vụ án của Phó Tuệ vừa đưa ra, Trình Quý Thanh liền đem tư liệu cho cô coi, cô cũng căn bản không ngờ tới Phó Tuệ là một người đáng sợ như vậy

Thẩm Bảo Ý sâu sắc nhìn cô, đáy mắt có một tầng lệ quang nhợt nhạt, “Lương Thần nó kỳ thật cũng thực đáng thương, Đàm Dĩnh,đã qua 5 năm, chuyện nên buông xuống thì buông đi. Bị oán hận dẫn dắt mãi, sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.”

Đàm Dĩnh còn chưa kịp nói, Thẩm Bảo Ý lại vội vàng đánh gãy lời cô, “Em có thể tha thứ cho mẹ chị, vì sao không thể tha thứ cho Lương Thần? Nó dù sao cũng yêu em a.”

Lúc này sắc trời đã sớm tối, hai người đứng trước ánh đèn trại điều dưỡng, xa xa có đèn xe thẳng tắp chiếu lại đây. Đàm Dĩnh nghiêng đầu vừa nhìn, Thẩm Lương Thần mặc một thân màu đen, cao ngất đứng ở cách đó không xa.

……………/…………..













Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.