Uy nghi, lạnh lùng, vô cảm.
Mặc cho hắn khóc lóc, giãy giụa.
Phụ vương, vẫn là như thế, nhìn hắn.
“Cẩu hoàng đế, nếu ngươi không thả tướng quân của bọn ta ra, ta sẽ giết nó.” Gã đàn ông áo đen túm lấy cổ đứa trẻ, giơ lên cao, ấn mũi kiếm vào cổ nó. Một tia máu đỏtứa ra, chảy dọc theo lưỡi kiếm.
“Ta không phải chỉ có một đứa con trai.” Người đàn ông trong bộ triều phục màu đỏ điềm nhiên nói. “Nếu ngươi muốn có thêm một người bầu bạn trên đường xuống suối vàng, ta cho ngươi ân huệ đó.”
Một cái phất tay, ngàn mũi tên vùn vụt xé gió lao đi.
Đến khi Lê Ứng Thiên đẩy ra được cái thân thể nặng nề kia để đứng lên, hắn mới biết rằng gã áo đen ban nãy đã dùng thân che tên cho hắn.
Người gã, toàn là tên.
Người hắn, toàn là máu.
“Phụ vương, xin người cứu mẫu phi!” Lê Ứng Thiên cuống cuồng chạy theo nắm lấy tay áo người đàn ông trong bộ triều phục đỏ.
“Ngay cả hai tiếng ‘phụ vương’ cũng không phát âm đúng.” Người đàn ông ấy vung mạnh cánh tay, khiến Lê Ứng Thiên chới với. “Không xứng đáng làm con của ta.”
Một viên thị vệ bế xốc hắn lên, vác thẳng về tẩm cung của mẫu phi. Lê Ứng Thiên không khóc, cũng không kêu gào nữa, trong đầu hắn chỉ có ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khinh miệt của người mà hắn đã gọi bằng hai tiếng “phụ vương”.
“Mẫu phi, người thấy sao rồi?” Hắn nhón gót leo lên giường, nhè nhẹ vỗ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-ky-ngo/2881134/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.