Hắn vừa chợp mắt được một lát, bỗng thấy có vật gì nằng nặng đè lên mình.
“Suỵt!”
Con bé áo xanh đang ngồi trên người hắn đặt ngón tay lên môi ra hiệu, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm.
“Còn mỗi Tâm Nguyệt thôi, chắc nó trốn đâu đây.”
“Chắc nó trốn dưới bàn.”
“Không thấy, hay nó trốn trong phòng?”
“Tìm thử xem, không thể để nó lần nào cũng thắng.”
Bọn trẻ xôn xao ngoài hành lang, khiến hắn không tài nào ngủ tiếp được. Hắn cố nhắm mắt, gạt đi tiếng ồn bên ngoài, nhưng con bé kia rúc trong chăn nằm cạnh hắn cứ nhúc nhích mãi, khiến hắn nhột không chịu nổi.
“Vào đây tìm thử xem.”
“Ấy, đây là phòng của anh Kiến Minh, anh ấy đang bị bệnh, nhỏ tiếng thôi.”
“Ừ.”
Bọn trẻ đi vòng vòng trong phòng, tìm khắp gầm bàn, tủ áo, cả gầm giường cũng chui xuống. Tìm mải không thấy, cuối cùng cũng bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, hắn đều nhắm mắt, vờ như đang ngủ.
“Cảm ơn anh!” Con bé vùng khỏi chăn, đạp lên người hắn, nhảy xuống đất, mở cửa sổ leo ra ngoài.
Từ bé đến lớn, hắn thân thể ốm yếu. Mọi người trong nhà biết thế, đều ưu ái cho hắn, chưa một ai từng hành xử thô bạo với hắn.
Hắn chưa từng bị đè, bị đạp lại càng không.
Đến tối, người hầu gọi hắn ra ăn cơm cùng cả nhà. Bình thường hắn đều ăn trong phòng, nhưng không mấy khi gia đình của cậu đến thăm, hắn cũng nên tỏ chút lòng tôn kính.
“Kiến Minh nhà ta càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-ky-ngo/2881135/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.