Trong giấc mơ của nàng, đôi khi hắn là Lê Nguyên Phong, kim quan lấp lánh, cầm cây kẹo chạy loanh quanh nàng, giọng lè nhè, kêu “Hoàng tẩu…”. Đôi khi, hắn lại là Ngô Kiến Quân, quần áo luộm thuộm, sửng sốt nhìn cây kem bảy màu trên tay như một thứ báu vật có một không hai.
Là nụ hôn say đắm bên hồ sen…
Là cái ôm ấm ấp giữa đêm mưa…
Nước bao trùm lấy nàng.
Sau đó, là bóng tối.
.
.
.
Tiếng khóc…
Có rất nhiều tiếng khóc.
Nàng không thể phân biệt được tiếng ai với tiếng ai. Chỉ biết, tất cả đều rất thê lương.
Nghe thứ âm thanh ấy, tim nàng đau nhói.
.
.
.
Nàng có tim sao ?
Không có.
Nàng nhẹ như một cánh hoa bồ công anh. Chỉ cần có một cơn gió, là có thể bay đến cùng trời cuối đất.
.
Trong cơn gió ấy, có một mùi hương rất đỗi thân quen.
“Vịt bầu à…”
Nàng xoay người lại, mở to mắt nhìn về phía thân cây, nơi vừa phát ra tiếng gọi.
“Nàng không quan tâm ta gì cả.” Hắn giận dỗi nhìn nàng. “Ngay cả việc ta trồng cây ở đâu, nàng cũng không nhớ.”
Hắn đứng dậy, lững thững bước đến bên nàng, ghì chặt nàng vào lòng hắn.
“Vịt bầu, nàng không thể chết. Nàng chết rồi, sau này ta biết yêu ai…”
Nàng siết chặt lấy hắn, cứ như sợ hắn sẽ tung cánh mà bay đi mất.
“Vịt bầu, gầy như thế, ta đau lòng…” Hắn hôn lên trán nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-cung-ky-ngo/2881131/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.