“Dường như trên người Miêu Gia Nhan có rada cảm ứng Trần Triều.”
Chỗ ảnh chụp ngày hôm ấy khiến bộ nhớ 16Gb của chị đầy ứ.
“Chị chỉ muốn đăng ảnh ngay lập tức, em đúng là niềm vui bất ngờ năm nay chị gặt hái được.” Chị vừa đi vừa mở xem lại chỗ ảnh chị chụp được bằng điện thoại, bảo rằng, “Nếu không phải trời tối rồi, chị đoán chắc anh Địch vẫn còn muốn chụp nữa, lâu rồi không thấy anh ấy chụp ai như vậy.”
Chị hưng phấn nổ một tràng dài bên ghế phó lái, hai cậu bé ngồi ở hàng ghế sau đều yên lặng trông mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Miêu Gia Nhan ở ngoài trời lạnh cóng cả một ngày, bây giờ mặc quần áo lên vẫn còn chưa thấy ấm, cơ thể vẫn cứ run lên bần bật. Xe còn chưa lái vào thành phố, ngoài trời tối đen như mực, thi thoảng xe phóng qua một thôn trang nhỏ, có vài ngọn đèn le lói.
Nhìn những thôn trang nhỏ như vậy khiến Miêu Gia Nhan nhớ nhà ghê gớm, có lẽ tầm giờ này ông bà đang ở nhà đọc báo nghe tin tức.
“Anh trai cũng ngầu đét, ăn ảnh lắm.” Chị phóng to một bức ảnh lên xem, chị đứng ở xa, chỉ có thể chụp lờ mờ hình ảnh Trần Triều nắm tay Miêu Gia Nhan, cánh tay Trần Triều giơ cao, đầu gối nhấc lên, toàn thân dang rộng khỏe khoắn và hết sức điển trai.
Miêu Gia Nhan muốn xem ảnh, nhưng lại không dám.
Từ lúc chụp ảnh xong đến giờ em vẫn như người trên mây, trái tim đập thình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549823/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.