“Người thương chạy làn váy hơi bay lên, đôi tay nắm chặt lấy chàng trai trước mặt, chỉ sợ không theo kịp nhịp bước.
Ngày nào bà Miêu cũng gọi điện thoại cho Miêu Gia Nhan, hỏi em có ăn ngon không, ở đây có thuận lợi không, có gặp khó khăn gì không.
Ngày nào Miêu Gia Nhan cũng trả lời là mọi chuyện đều rất ổn.
Trên thực tế, mọi chuyện vẫn rất diễn ra rất suôn sẻ, ngoài việc buổi chụp ảnh đầu tiên không tìm được trạng thái ra, sau đó mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi.
Đã chụp xong hết mấy bộ ảnh ở bên đây, cần chuyển qua thành phố khác, phải ngồi xe bốn tiếng đi đường.
Miêu Gia Nhan ngồi cùng với Trần Triều ở hàng ghế sau, cả hai đều hơi buồn ngủ. Trần Triều dựa vào cửa sổ xe thiu thiu ngủ, xe vừa xóc một cái, đầu anh đụng vào cửa kính phát ra một tiếng “bốp”. Miêu Gia Nhan nghe thấy tiếng vội vàng mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy. Trần Triều bị đụng đầu vào cửa xe cũng tỉnh dậy, Miêu Gia Nhan vỗ vào vai mình, bảo rằng: “Anh dựa vào em đi.”
Thế là Trần Triều dựa người lại, gối lên vai Miêu Gia Nhan nhắm mắt ngủ.
Miêu Gia Nhan kê gối vào khoảng không giữa hai chiếc ghế, Trần Triều gối lên người em. Có sợi tóc của Miêu Gia Nhan cọ vào mặt Trần Triều, em vén tóc sang một bên. Bờ vai em gầy còm, dẫu vậy gối lên cũng không hề thấy cấn. Quẩn quanh khoang mũi là mùi dầu gội sáng nay Miêu Gia Nhan gội đầu vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549822/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.