“Chân Trần Triều kề sát chân Miêu Gia Nhan, tư thế giống như hồi họ còn học cấp hai, vô tư và hết mực thân thiết.”
Đưa một đứa trẻ nông thôn hướng nội và còn rất nhạy cảm tới đây chụp ảnh, bắt em phải tạo dáng tự nhiên trước tấm hắt sáng, còn phải mỉm cười thật tươi về phía ống kính, cần hất cằm với độ cao vừa phải, ánh mắt không được mềm mỏng cũng không được quá cứng nhắc, đúng là làm khó em rồi.
Buổi chụp đầu tiên tuy rằng chị luôn miệng nói “không tệ không tệ”, nhưng nhìn sắc mặt nhiếp ảnh gia có lẽ hiệu quả chụp ảnh không được tốt.
Miêu Gia Nhan quay về thay bộ đồ của mình, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Buổi tối chị lái xe vào thành phố đưa hai anh em đi ăn cá kho nồi đá, để rút ngắn khoảng cách giữa Miêu Gia Nhan và nhiếp ảnh gia, bữa ăn này còn đưa nhiếp ảnh gia đi cùng.
“Anh ấy tên Tiểu Địch, hai đứa gọi anh Địch là được rồi.” Chị gái chỉ về phía nhiếp ảnh gia, “Đừng sợ bản mặt khó đăm đăm của anh ấy, chỉ làm màu thế thôi, ngoài giờ làm việc ra thì anh ấy lành lắm, hai đứa có thể chơi game cùng anh ấy.”
Miêu Gia Nhan bị anh nạt một ngày, đến giờ vẫn hơi sợ anh.
“Anh nói gì đi, đừng làm màu nữa.” Chị gái vỗ vào lưng anh Địch, anh ấy đang uống nước, bị vỗ phụt hết nước lên người.
“Em hâm à!” Anh Địch sa sầm mặt, đứng dậy giũ áo.
Chị gái nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549821/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.