“Rồi em sẽ gặp được rất nhiều người, rất nhiều, rất nhiều.”
Bộ ảnh ở đây sắp hoàn thành, ban đầu chị dự định đưa hai anh em đi quanh đây chơi vài ngày, nhưng cả hai đều từ chối. Mấy hôm nay cả hai anh em đều thấm mệt, hơn nữa Miêu Gia Nhan chưa từng xa nhà trong khoảng thời gian dài như vậy, em nhớ ông bà rồi. Trần Triều thì càng khỏi phải nói, anh không muốn ở bên ngoài chơi cùng người xa lạ.
Mai là ngày cuối cùng, buổi tối hai người họ chụp xong bộ ảnh thì ở lại một đêm, buổi sáng ngày kia lái thẳng ra sân bay.
Miêu Gia Nhan nói với bà ngày kia sẽ quay về, bà mừng lắm.
Nhưng mà công việc ngày hôm sau không thể kết thúc thuận lợi, họ không thể thuận lợi rời khỏi căn cứ.
Dự báo thời tiết nói ngày hôm ấy sẽ có mưa, không biết là trận mưa thứ bao nhiêu trong suốt mấy ngày này, mưa cứ rỉ rả một lúc lại tạnh. Ngày cuối cùng họ chụp trong căn phòng ở khu căn cứ, ngoài trời mưa cũng không ảnh hưởng nhiều tới họ.
Nhưng bởi thời tiết hết sức u ám, ảnh hưởng tới ánh sáng, ánh sáng từ tấm hắt sáng mang lại cảm giác khác với ánh sáng tự nhiên, anh Địch chụp ảnh không hài lòng, nói quay về phải sửa lại.
Miêu Gia Nhan thay bộ đồ của mình, em thở phào một hơi, nói với Trần Triều, “Anh Triều à cuối cùng em cũng chụp xong rồi.”
Trần Triều cũng sắp mệt đứt hơi, mấy hôm nay đôn đáo ngược xuôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549824/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.