“Anh sợ để em tự đi lại bị người ta bán mất không tìm được đường về nhà.”
Trần Triều nổi giận, người sợ nhất chính là Miêu Gia Nhan, giờ đang cầm điện thoại cũng ngồi ngay ngắn lại, bộ dạng chuẩn bị ăn mắng tới nơi.
“Em nhận lời rồi à?” Trần Triều lại hỏi.
“Em chưa,” Miêu Gia Nhan vội vàng nói, “Em nói là em hỏi ý kiến một chút mới có thể trả lời chị ấy.”
May sao Trần Triều nghe em nói vậy cũng không nổi đóa lên nữa, chỉ hỏi: “Có nói khi nào chụp không? Em không phải đi học à?”
“Không nói ạ,” Miêu Gia Nhan cẩn thận trả lời, “Không nói gì hết ạ.”
Bộ đồ ngủ Miêu Gia Nhan đang mặc lúc này đây chính là bộ đồ cũ năm đó Trần Triều để lại trước khi đi, đến giờ Miêu Gia Nhan vẫn còn mặc không ít bộ năm đó anh để lại. Lúc này em mặc áo của Trần Triều, nghe anh nổi giận qua điện thoại, rõ ràng nem nép lo sợ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác an tâm lạ kỳ nhen nhóm trong em.
“Ngày mai chị ấy gọi điện thoại anh sẽ hỏi chị ấy sau.” Nghe giọng Trần Triều không được vui, anh hỏi Miêu Gia Nhan, “Dạo này thi chưa? Kết quả thế nào?”
Miêu Gia Nhan nói: “Chưa thi ạ, còn chưa chính thức thi giữa kỳ, chỉ phát bài kiểm tra về, không nộp lên chấm điểm.”
“Không thi thật hay là em thi không tốt?” Trần Triều nghiêm khắc hỏi em.
“Không thi mà,” Miêu Gia Nhan vội vã trả lời, “Em không lừa anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549818/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.