“Sinh nhật vui vẻ, hay ăn chóng lớn nhé!”
“Bố thấy thằng nhỏ có vẻ không nỡ xa con,” Trần Quảng Đạt vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn con trai, trêu chọc rằng: “Bố còn tưởng ba năm con ở đây không có mống bạn nào, không ngờ đấy, cũng có dáng vẻ của bố năm đó.”
“Không thể nào, sao mà so với bố được.” Trần Triều mở nắp chai nước, đưa cho bố, “Ho rồi thì hút thuốc ít thôi.”
Trần Quảng Đạt liền tu nước từ trong tay con trai, bảo rằng: “Con trai Đinh Vĩ giống hệt bố nó hồi nhỏ, thân mét tám nặng trăm cân.”
“Cậu ta không béo như vậy, không đến một trăm cân đâu.” Trần Triều nghĩ tới dáng vẻ cao lớn của Đinh Văn Thao, sửa lời, “Mà cũng không kém hơn là bao.”
“Bố nó năm đấy một trăm cân mốt, có lần hai đứa bố nhảy tường, nó đạp vào chân bố, lúc đấy bố còn tưởng mình bay chân rồi.” Trần Quảng Đạt nhớ lại khi ấy, khẽ cười thốt lên một tiếng chửi thề, lại nói, “Tiên sư chứ, bố phải nằm liệt giường hai ngày, không đi nổi, què nửa tháng liền.”
Hồi đó cũng xem như lì, đổi lại là bây giờ có lẽ đã tức tốc tới bệnh viện chụp phim rồi, nói không chừng còn bị nứt xương thật.
“Tại bố không biết đường tránh đấy chứ,” Trần Triều nói được nửa câu, điện thoại trong túi vang lên, anh lấy ra, “Bố nhảy tường xong còn đứng ngây ra đó đợi à?”
“Bố vừa mới nhảy xuống đã kịp chạy đi đâu!” Trần Quảng Đạt nói.
“Năm sau có về không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549815/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.