“Mở máy trả lời anh.”
Sau khi bỏ bánh vào, một lúc sau Miêu Gia Nhan lại lấy chiếc găng tay khổng lồ trong túi ra, đó là một chiếc găng tay cách nhiệt màu hồng in đầy bông hoa.
Miêu Gia Nhan thò tay vào lật bánh lại.
Cánh tay gầy guộc sau khi xỏ chiếc găng tay khổng lồ lại càng trở nên gầy yếu hơn, có thể lờ mờ nhìn thấy những mạch máu xanh ẩn dưới làn da, Trần Triều nói: “Anh chỉ sợ em bị bỏng tay.”
“Không đâu!” Miêu Gia Nhan thuần thục lật bánh, em thu tay về, phủi chiếc găng tay, hỏi anh: “Găng tay có quê không?”
Trần Triều trả lời: “Đây là món đồ hiện đại nhất trên người em lúc này.”
“Haha,” Miêu Gia Nhan đồng ý với anh, “Em cũng nghĩ như vậy, em hay thấy người khác đeo găng tay này để nướng bánh gato.”
Người ta đeo găng tay thò vào lò nướng, còn Miêu Gia Nhan thì duỗi tay vào trong lò để lật bánh.
Không biết vì sao hôm nay em vui như vậy, cũng nói chuyện nhiều hơn mọi khi.
Trần Triều ngồi xổm bên lò ăn bánh, Miêu Gia Nhan hỏi anh: “Anh Triều này, anh học có vất lắm không?”
“Cũng bình thường,” Trần Triều ăn bánh nóng cứ xuýt xoa mãi, phả hơi nóng ra khỏi miệng, tạo thành những lùm khói trắng bay trong không khí, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất ấm áp, “Cấp ba ở đâu cũng như nhau.”
Miêu Gia Nhan gật đầu.
Trần Triều hỏi em: “Em thì sao? Thành tích có ổn không?”
“Được ạ,” Miêu Gia Nhan trả lời một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549814/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.