🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Anh có quay lại không, anh Triều?”



Kể từ lúc Miêu Gia Nhan lên tiểu học, em không được nhận chiếc váy mới cho riêng mình nào nữa.



Bố không mua váy cho em, cảm thấy em như vậy có vấn đề tâm lý. Ông bà có chiều em đến mấy cũng chỉ có thể lén chiều, không thể công khai mua váy cho em mặc. Hơn nữa trước giờ quần áo của em đều là mẹ ở trên thành phố mua cho, trong thị trấn chỉ có váy hoa mỏng mà thôi, không đẹp.



Chiếc váy trắng duy nhất kia là của chị gái nhà cô, có một lần nghỉ hè về quê ở, sau đó bỏ lại không cần nữa.



Sau bao nhiêu năm như vậy, đây là chiếc váy đầu tiên thuộc về mình em được nhận.



Miêu Gia Nhan rất muốn lấy ra xem, nhưng lúc này trời tối quá, không nhìn thấy rõ.



Hơn nữa Trần Triều không cho em lấy ra, anh đè tay giữ túi không cho Miêu Gia Nhan mở ra, bảo rằng: “Em đừng có bảo muốn thử, anh không thể cho em thử được.”



Đùa gì chứ, tóc dài váy trắng, chết mất thôi!



Miêu Gia Nhan nói: “Em không thử đâu.”



“Ngoan.” Bấy giờ Trần Triều mới buông tay ra.



Trước nửa đêm sấm sét rền trời, vốn dĩ Trần Triều xem chỗ phim kinh dị kia cũng không nhớ gì cả, nhưng hôm nay ký ức thi nhau ùa về. Các thước phim chen chúc hiện hữu trong bộ não, cứ một lúc Trần Triều lại đưa mắt nhìn sang Miêu Gia Nhan, thấy Miêu Gia Nhan yên tĩnh ngủ say anh cũng cảm thấy an tâm hơn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549808/chuong-23.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Hoàn Triều
Chương 23
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.