“Thằng biến thái, mọi người đều gọi như vậy.”
Trần Triều không hiểu ý em ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Miêu Gia Nhan không muốn nói ra, cũng không nhìn anh.
“Giáo viên lớp em không cho phép à?” Trần Triều hỏi.
Có những chủ nhiệm lớp không muốn học sinh lớp mình tiếp xúc với học sinh lớp khác, hoặc là chơi cùng với học sinh khối trên, hơn nữa còn quản rất nghiêm. Trần Triều chỉ có thể nghĩ tới lý do này.
Ban đầu Miêu Gia Nhan không trả lời, đến khi Trần Triều hỏi lại mới gật đầu nói “Vâng ạ”.
“Biết rồi,” Trần Triều cũng không để tâm, anh bảo, “Về ngủ đi.”
Thành tích của Miêu Gia Nhan không quá tốt nhưng cũng không tệ, bình bình thường thường. Em không thích học hành lắm, ngày ngày về nhà làm bài xong thì không học nữa.
Trần Triều ham học hơn em nhiều, dù sao nền tảng của anh khác với các bạn cùng lớp, ở trường cấp hai này thành tích trở nên hết sức xuất chúng. Nhưng chuyện này cũng không thể hiện được gì cả, theo cách nói của Khương Lệ, như vậy càng khiến người ta không yên tâm được.
Nhưng Trần Triều cũng không cảm thấy có gì mà không thể yên tâm. Anh vẫn luôn ở trong trạng thái lạc lõng bên ngoài, giống như một học sinh dự thính, không thực sự thuộc về nơi này.
Khương Lệ cảm thấy hết sức thất vọng với hai cha con nhà này, bà về gặp Trần Triều vài lần, lần nào cũng chỉ tiếc rèn sắt không nên kim.
Trần Quảng Đạt vô tư, cảm thấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549796/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.