“Sao anh nhiễu sự thế.”
Có thể nhìn ra được, khi có người ngoài ở cùng, Miêu Gia Nhan trở nên cẩn trọng dè dặt hơn nhiều. Cái cằm vô thức rụt lại, em cũng không nói nhiều, giữ thái độ lẳng lặng xa cách.
Em tự phân chia ranh giới rạch ròi, co mình trong vòng tròn có những người quen thuộc, ở trong vòng tròn nho nhỏ đấy khiến em cảm thấy dễ chịu và hồn nhiên làm chính mình, còn khi bước ra khỏi vòng tròn thì luôn dè chừng với thế giới bên ngoài.
Mấy ngày em họ ở đây, Trần Triều có gọi em cũng không sang chơi, đợi đến khi em họ đi rồi, Miêu Gia Nhan mới gặm quả cà chua cười hì hì mà tò tò lộ diện.
Một tay cầm quả cà chua đưa lên miệng gặm, tay còn lại cầm theo một quả cà chua khác.
Trần Triều nhìn em, nhìn quả cà chua bự chảng kia mà thấy buồn cười, bảo rằng: “To ngang ngửa mặt nhóc rồi.”
“Quả này còn to hơn.” Miêu Gia Nhan đưa quả cà chua cho Trần Triều, bàn tay mới rửa cà chua còn chưa ráo nước, ướt nhèm nhẹp.
Trần Triều có lưu lạc tới cảnh giới nào cũng sẽ không cầm quả cà chua to như vậy đưa lên miệng gặm, giống như dưa chuột vậy.
“Ngọt lắm, anh ăn thử đi.” Miêu Gia Nhan vẫn chưa bỏ cuộc, khuyên anh: “Thật đấy.”
Trần Triều chỉ nói: “Nhóc cứ để đấy, tối lấy xào ăn.”
“Xào thì lãng phí quá,” Miêu Gia Nhan quơ quả hồng trước mặt Trần Triều, “Anh ăn thử xem.”
Em ăn đến nỗi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549794/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.