Có thể nhìn ra được, khi có người ngoài ở cùng, Miêu Gia Nhan trở nên cẩn trọng dè dặt hơn nhiều. Cái cằm vô thức rụt lại, em cũng không nói nhiều, giữ thái độ lẳng lặng xa cách.
Em tự phân chia ranh giới rạch ròi, co mình trong vòng tròn có những người quen thuộc, ở trong vòng tròn nho nhỏ đấy khiến em cảm thấy dễ chịu và hồn nhiên làm chính mình, còn khi bước ra khỏi vòng tròn thì luôn dè chừng với thế giới bên ngoài.
Mấy ngày em họ ở đây, Trần Triều có gọi em cũng không sang chơi, đợi đến khi em họ đi rồi, Miêu Gia Nhan mới gặm quả cà chua cười hì hì mà tò tò lộ diện.
Một tay cầm quả cà chua đưa lên miệng gặm, tay còn lại cầm theo một quả cà chua khác.
Trần Triều nhìn em, nhìn quả cà chua bự chảng kia mà thấy buồn cười, bảo rằng: “To ngang ngửa mặt nhóc rồi.”
“Quả này còn to hơn.” Miêu Gia Nhan đưa quả cà chua cho Trần Triều, bàn tay mới rửa cà chua còn chưa ráo nước, ướt nhèm nhẹp.
Trần Triều có lưu lạc tới cảnh giới nào cũng sẽ không cầm quả cà chua to như vậy đưa lên miệng gặm, giống như dưa chuột vậy.
“Ngọt lắm, anh ăn thử đi.” Miêu Gia Nhan vẫn chưa bỏ cuộc, khuyên anh: “Thật đấy.”
Trần Triều chỉ nói: “Nhóc cứ để đấy, tối lấy xào ăn.”
“Xào thì lãng phí quá,” Miêu Gia Nhan quơ quả hồng trước mặt Trần Triều, “Anh ăn thử xem.”
Em ăn đến nỗi nước cà chua nhoe nhoét khắp mặt, Trần Triều nhìn em ăn thành ra như vậy càng không thể ăn được, lắc đầu nói: “Không.”
Miêu Gia Nhan tỏ vẻ tiếc rẻ, quay đầu mang đi.
Trần Triều ngồi trong phòng học từ mới, còn chưa học được từ nào Miêu Gia Nhan đã quay về rồi.
Cửa phòng bị đẩy ra, em còn chưa ăn hết quả cà chua kia, tay còn lại bưng một cái đĩa đi vào.
“Ăn đi.” Miêu Gia Nhan đứng ở đằng sau duỗi tay đặt đĩa xuống bên cạnh Trần Triều, quả cà chua ban nãy được cắt nhỏ, còn cắm một cái tăm.
Trần Triều ngẩng đầu, Miêu Gia Nhan đứng bên cạnh buông mắt nhìn anh, tỉnh bơ bảo rằng: “Anh đúng là nhiễu sự, anh à.”
Trần Triều phì cười, Miêu Gia Nhan liếc mắt nhìn anh rồi ngồi thụp xuống giường.
Cà chua ngọt thật, Trần Triều cũng phải thừa nhận nó ngọt, anh dùng tay nhón một miếng bỏ vào trong miệng, Miêu Gia Nhan chỉ vào que tăm bảo: “Có tăm đấy.”
Trần Triều nhìn em, nhướng mày bảo: “Nhóc còn dám ở đây bỉ bôi anh à?”
Trần Triều nhìn ánh mắt vô tội của em, cũng hết nói nổi, mí mắt của Miêu Gia Nhan rất mỏng, lúc chớp mắt thậm chí còn có thể thấy rõ mạch máu xanh nhạt ẩn dưới làn da, trông vừa đáng thương vừa thật thà. Trần Triều búng trán em một cái, tiếp tục học từ mới.
Quả cà chua kia được hái trong vườn nhà Miêu Gia Nhan, cà chua nhà trồng đương nhiên ngon hơn mua ngoài nhiều. Có hai cây được trồng ở sâu tít trong vườn, không ai phát hiện ra, thành thử bị bỏ sót. Sắp hết mùa cây cũng héo rũ, ơn trời là cà chua vẫn còn tươi, bốn năm quả cà chua cứ lén lút lớn lên như vậy.
Nhà họ Miêu cũng xem như phú hộ vùng này, ông Miêu có một ruộng bông bát ngát, bà Miêu ngày ngày buôn bán cũng rất đắt hàng. Sân sau nhà họ Miêu có một mảnh vườn rất rộng, trong đó còn trồng một cây hải đường, một cây mận. Trong vườn, rau được trồng ngay ngắn từng hàng, rau gì cũng có. Nhà họ Miêu còn có một trang trại hoa, bên trong trồng hoa buôn cho chợ, năm ngoái ông Miêu còn gia cố thêm một cái lán nhỏ bên cạnh trang trại, trong đó không trồng hoa mà bà Miêu gieo hạt giống dâu tây, có lẽ sang năm sẽ ra quả.
Từ đầu hạ Miêu Gia Nhan đã có thể túc tắc hái quả nhà mình trồng, ung dung hái đến tận mùa thu. Đến cuối thu ăn hết quả rồi, bìa ngoài vườn còn có một hàng cao lương ngọt và hạt dưa, đông sang Miêu Gia Nhan lại ôm hoa hướng dương, tách từng hạt từng hạt hướng dương một.
Đương nhiên Trần Triều nhiễu sự như vậy còn khướt mới tách hạt hướng dương cùng Miêu Gia Nhan, càng không có chuyện đứng trong vườn rọc vỏ cao lương ngọt. Miêu Gia Nhan đã hiểu tính anh rồi, cũng không hỏi nữa mà rọc sạch vỏ chỉ để lại ruột, còn cẩn thận cắt đoạn mình cắn ở trên cùng xuống.
Dẫu đã vậy, lúc Miêu Gia Nhan cầm cao lương ngọt đã được rọc sạch vỏ mang tới, Trần Triều vẫn chê mà lui về phía sau một bước.
“Không ăn đâu.” Trần Triều nói.
“Róc sạch vỏ rồi mà vẫn không ăn? Ngọt lắm đấy.” Miêu Gia Nhan lại đẩy về phía trước, “Anh thử mà xem.”
“Anh ăn rồi.” Trần Triều lắc đầu, ghét bỏ ra mặt, “Mang đi đi.”
Miêu Gia Nhan không tài nào hiểu những phép tắc kia của anh, em hỏi: “Thế anh cũng không ăn mía à?”
Trần Triều nói: “Ăn.”
Miêu Gia Nhan lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, em nhổ bã cao lương ngọt đã nhai xong vào trong túi nilon, hỏi Trần Triều: “Mía sang chảnh hơn cao lương ngọt à?”
“…….” Trần Triều nói, “Mía trong siêu thị được gọt sạch sẽ bỏ vào hộp, không còn vỏ.”
Miêu Gia Nhan lắc cây cao lương ngọt trong tay, “Thì em cũng róc sạch vỏ cho anh rồi còn gì? Không có vỏ mà anh cũng có chịu ăn đâu.”
Trần Triều không thể trả lời câu hỏi của em, chỉ nói: “Nhóc tự ăn đi.”
…
Ban đầu Trần Triều chỉ cảm thấy Miêu Gia Nhan nhà quê, nhưng sau này nhìn nhiều rồi, lại được tới trường gặp các bạn cùng lớp khác, dần dần cảm thấy Miêu Gia Nhan cũng không đến nỗi nhà quê, hoặc nên nói là nhà quê theo cảnh giới khác.
So với các bạn học thích nghêu ngao hát mấy bài tình ca sến sẩm trên mạng, thích ăn que cay, Miêu Gia Nhan nhà quê một cách tự nhiên, tinh khiết hơn nhiều, cũng càng gần gũi hơn.
Trần Triều cảm thấy đó là một loại…. quê mùa sạch sẽ.
Miêu Gia Nhan không biết thực ra trong lòng Trần Triều nhà quê cũng được phân ra thành nhiều cấp bậc, còn em được thủ vững vàng trên bậc cao nhất.
Em chỉ biết Trần Triều thật là nhiễu sự, hết chê cái nọ lại chê cái kia. Em cứ ngoan ngoãn gọi “Anh” hơn một năm, rồi cũng đến lượt em lên cấp hai.
Lên cấp hai sáng phải dậy sớm, chiều thì về trễ, Miêu Gia Nhan không nhờ ông Miêu đưa tới trường nữa mà theo xe đưa đón của nhà trường.
Em không đi học cùng Trần Triều, ở trường học thấy mặt cũng không nói chuyện với anh.
Trần Triều thấy em ở trường học mấy lần, nhưng lần nào Miêu Gia Nhan cũng cúi đầu đi thẳng, vờ như không nhìn thấy anh.
Mái tóc của Miêu Gia Nhan đã dài chấm vai, trước khi khai giảng trung học, hai vợ chồng Miêu Kiến về quê một chuyến, muốn đưa con đi theo. Ban đầu hai vợ chồng đều rất kiên quét, nhưng thấy cả mùa hè tim của bà Miêu không được tốt, huyết áp tăng cao, hai vợ chồng mới nói được mấy câu mà bà Miêu đã ôm tim, thành thử không dám cứng rắn nữa.
Cuối cùng Miêu Gia Nhan vẫn được bà Miêu giữ lại. Hai vợ chồng Miêu Kiến vừa đi, bà Miêu ôm lấy Miêu Gia Nhan, mỉm cười xoa đầu em, vuốt mái tóc từ gáy xuống bờ vai, mỉm cười hòa ái nói với em: “Tiểu Nhan nhà chúng ta cứ vui vẻ, tự do tự tại lớn lên ở đây.”
Miêu Gia Nhan lo cho sức khỏe của bà, không dám thả lỏng.
“Bà giả vờ với chúng nó thôi.” Bà Miêu nói với em, “Bà sợ không giữ được con.”
“Thật chứ ạ?” Miêu Gia Nhan không thể tin, bà diễn giống thế cơ mà.
“Thật đấy,” Bà Miêu cười tủm tỉm, “Dọa chúng nó thôi.”
Bà Miêu không lừa em thật, ban đầu đúng là bà cảm thấy khó chịu trong người, nhưng sau đó chỉ giả vờ mà thôi.
Bà không thể để con trai mình đưa Miêu Gia Nhan đi, có thể đúng là ở phương diện nào đó là bà quá chiều cháu, nhưng cháu ở chỗ của bà có thể lớn lên mạnh giỏi hơn bất cứ đâu.
Cặp vợ chồng nhà này không nói lại bà, có một số việc nếu đã như vậy có nói đến đâu cũng vô dụng, bà không thể để họ đưa cháu bà đi làm khó nó. Bà không hy vọng gì cả, cũng không cần em phải có tiền đồ rộng lớn, chỉ cần làm một người bình thường sống an ổn cả đời là đủ rồi.
Dưới sự bao bọc mạnh mẽ của bà nội, Miêu Gia Nhan có thể tiếp tục sống tháng ngày an yên. Tuy rằng cấp hai nhiều bài vở hơn nhiều, thời gian chơi ít đi, nhưng em vẫn rất tự do.
Tháng chín tháng mười lục tục thu bông, mấy ngày nghỉ Quốc Khánh, Miêu Gia Nhan dành thời gian ở trong ruộng bông, em đội chiếc nón vành rộng, trở thành một cậu bé nông dân trồng bông.
Năm nay Trần Triều cũng đi thu bông cùng, thời tiết không còn nắng nóng, Ông bà Trần cũng không còn sợ cháu trai bị đen đi nữa.
Trần Triều nào biết thu bông gì đâu, ông bà không dạy anh, vốn không muốn cháu phải động tay làm việc, cuối cùng giao anh cho Miêu Gia Nhan, nhờ Miêu Gia Nhan dẫn anh theo.
“Anh à.” Miêu Gia Nhan vẫy tay về phía anh, “Anh qua chỗ em đi”
Gương mặt Miêu Gia Nhan bị vành nón rơm che khuất một nửa, Trần Triều đi tới, vén vành nón của em lên, Miêu Gia Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh theo em đi.” Miêu Gia Nhan giữ tư thế này, ngẩng mặt dưới vành nón lên nói chuyện với anh.
“Nhóc dạy anh đi.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan đeo một cái túi lớn trước ngực Trần Triều, thắt một cái nút sau lưng anh.
“Đây là túi hoa,” Miêu Gia Nhan chủ động giải thích với anh, “Anh hái bông rồi bỏ vào trong chiếc túi này.”
Trần Triều cúi đầu nhìn Miêu Gia Nhan buộc một cái túi lớn lên người, trông như một chiếc tạp dề khổng lồ vậy.
“Xấu thế.” Trần Triều nhìn mà không yêu thương được.
“Tiện mà.” Miêu Gia Nhan buộc dây túi xong, đẩy Trần Triều về phía trước, “Anh cứ như vậy, ngắt hoa xuống là được, nhưng anh nhớ chú ý đừng để cắt vào tay nhé!”
Ngón tay Miêu Gia Nhan nhẹ nhàng tuốt bông xuống, cứ thế hai được hai đóa bông, em chỉ tay vào phần đệm bông: “Cái này có thể cắt đứt tay đấy, anh cẩn thận một chút.”
Miêu Gia Nhan ra ruộng bông chơi từ hồi còn nhỏ xíu, nay đã có thể hái bông một cách thuần thục. Từ hồi em còn chưa cao bằng cây bông, bà đã may cho em một chiếc túi hoa cột vào lưng cho em chơi.
Em hái bông rất nhanh, ngón tay có thể túm lấy mấy bông liền, sau đó nhét vào trong túi hoa một thể. Chẳng mấy chốc túi hoa đặt trước ngực đã phình to lên.
“Anh à.” Miêu Gia Nhan quay đầu tìm Trần Triều.
Trần Triều vừa không cẩn thận bị cắt vào tay, Miêu Gia Nhan tháo găng tay mình đang đeo xuống, bảo rằng: “Anh đeo vào không bị rách tay.”
Trần Triều nói không cần, bảo em tự đeo.
“Em không đeo cũng được.” Miêu Gia Nhan đi tới muốn đeo cho anh.
Trần Triều nhấc tay lên, không để Miêu Gia Nhan đeo cho mình, bảo rằng: “Đi làm việc của nhóc đi.”
Miêu Gia Nhan đành phải đeo găng tay vào, thi thoảng lại quay sang nhìn Trần Triều.
Công việc này không thể làm tốt ngay lập tức được, mặc dù Trần Triều đã rất cố gắng rồi, nhưng số lượng bông hái được cũng không thấm vào đâu.
Loáng cái Miêu Gia Nhan đã hái xong một dọc từ trên xuống dưới, còn vòng về giúp Trần Triều một tay.
Lúc đi tới chỗ của Trần Triều, Miêu Gia Nhan hỏi: “Anh có mệt không?”
Trần Triều nói vẫn được.
Mệt thì không đến nỗi mệt, chỉ là cúi người một thời gian dài, dần dà cũng khó chịu.
Miêu Gia Nhan móc một cái túi trong túi của mình ra, em đổ chỗ bông đựng đầy trong túi vào chiếc túi kia, rồi buộc chặt miệng túi lại.
Buộc gọn túi lại em đập phẳng xuống, Miêu Gia Nhan trải túi xuống đất rồi ngồi xuống. Em ngồi lên một nửa, ngước đầu nhìn Trần Triều, chỉ về bên còn lại: “Hai chúng ta ngồi hái đi.”
Trần Triều ngẩn người trước một loạt động tác của em, chuyên nghiệp quá chừng!
“Hai chúng ta hái xong một vòng rồi quay lại hái vòng nữa, như vậy sẽ không mệt.” Miêu Gia Nhan cười bảo, “Túi hoa đầu tiên có thể lấy ra làm đệm.”
Rồi, cảm giác quen thuộc kia lại tới nữa rồi. Trần Triều nhìn Miêu Gia Nhan, lại cảm nhận được khí chất “quê mùa một cách tự nhiên và sạch sẽ” trên người em.
Trần Triều nhìn em cười tủm tỉm, Miêu Gia Nhan không biết vì sao anh lại tự dưng cười, khóe môi cũng bất giác cong lên theo, vừa hái hoa vừa rủ rỉ kể chuyện với Trần Triều.
Em kể bông được hái rất sạch, vừa trắng lại vừa mềm, còn kể có thể mang đi làm khăn mặt.
Ruộng bông trải dài miên man, tưởng chừng như kéo dài bất tận, không thể nhìn trọn cánh đồng chỉ trong một ánh nhìn.
Hai cậu bé ngồi trong ruộng bông, xung quanh là những cây bông cao ngang nửa thân người, giống như không cẩn thận bước vào trong một cánh rừng trắng bạt ngàn.
Trong khu rừng trắng ngần ấy có hai cậu bé tuổi mới lớn, lưng kề lưng, tự hái chỗ bông trước mặt mình.
Từng bông từng bông tròn lủm, giống như những ngôi sao mũm mĩm trắng tinh.
Lời tác giả:
Đọc truyện của tôi bấy lâu rồi, chắc không cần tôi nhắc các bạn “Miêu Nhi” đọc là “Miaor” chứ không phải “Miao Er” chứ?
M: Từ “Er” (儿) này mình từng giải thích trong truyện Tinh Tinh của 39 rồi. Lúc em Phóng dạy anh Viêm gọi là Tinh Tinh Nhi :)).
Từ “Er” khi đứng một mình vẫn phát âm là “Er” (đọc lai lái chữ ái và ớ). Nhưng đôi khi kết hợp với âm tiết đứng trước thì sẽ cuốn lưỡi lên, chỉ còn âm “R”. Theo quy tắc thì khi viết tiếng Trung âm cuốn lưỡi này sẽ viết thành chữ 儿; về tiếng Việt sẽ dịch thành chữ Nhi.
Lời tác giả này xuất phát từ chương trước, trai phố có gọi em bé là Miêu Nhi (苗儿) mà dưới bình luận hò hét quá trời trước hai chữ Miêu Nhi dịu dàng này. Nhưng thực tế trong tiếng Trung, nhất là theo tiếng địa phương phương Bắc hay cuốn lưỡi ở cuối câu khi nói. Trai phố gọi em bé là Miaor (âm cuối uốn lưỡi lên) kiểu thuận miệng (hiểu nôm na như “Miêu à”) chứ không có gì đặc biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]