“Em vẫn luôn như vậy, em.. hẳn là như vậy.”
Trần Triều không thích bị nhằng nhẵng bám lấy, lúc này Miêu Gia Nhan ngồi ngoan tại chỗ, có vẻ bất lực và dựa dẫm giãi bày với anh, khiến Trần Triều cũng hơi mềm lòng.
Anh ngồi dậy, nhìn Miêu Gia Nhan hỏi: “Sao nhóc lại không muốn cắt tóc?”
Miêu Gia Nhan buông bàn tay dụi mắt xuống, nắm tay lại đặt trên đùi mình, nhỏ giọng trả lời: “Chỉ là em không muốn thôi.”
Nghe giọng Trần Triều có vẻ rất dịu dàng, không còn hung dữ nữa: “Vì sao?”
Thoạt đầu Miêu Gia Nhan không nói gì, một lúc sau mới từ tốn nói rằng: “Em không biết… em rất sợ cắt tóc.”
“Nhóc sợ cái gì?” Trần Triều lại hỏi.
“Em sợ tóc ngắn đi,” Dường như Miêu Gia Nhan không biết giải thích thế nào, ánh mắt em dừng trên gương mặt Trần Triều, mỗi lần quạt thổi tới khiến tóc em hơi bay lên, “Em vẫn luôn như vậy, em.. hẳn là như vậy.”
“Thế sau này lớn lên thì sao? Vẫn như vậy à?” Trần Triều đưa tay ra điều chỉnh hướng cho chiếc quạt đặt trên bàn.
“Em không biết nữa,” Miêu Gia Nhan lắc đầu, “…Em chưa từng nghĩ tới.”
Lúc Trần Triều tưởng Miêu Gia Nhan là con gái, không nói với em được lời câu nào ra hồn, càng không có chuyện ngồi đơn độc nói chuyện với nhau. Nhưng sau khi biết em là con trai, anh không còn có vẻ khó xử nữa, bây giờ nhìn Miêu Gia Nhan đã coi em như một người em trai.
Trần Triều hỏi em: “Nhóc có muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549793/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.