🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Miêu Gia Nhan chỉ biết khóc thút thít, không trả lời câu hỏi của bố được, em giữ lấy mái tóc nức nở “Bố à”.”



Hai cậu bé ngồi trên giường của Miêu Gia Nhan, không ai nhìn ai, có lẽ bấy giờ cả hai cậu bé đều đã cạn lời với đối phương.





Lúc này đây tóc Miêu Gia Nhan vẫn còn đang nhỏ giọt tí tách, chiếc áo cộc tay mới mặc chưa được bao lâu mà lưng áo đã ướt nhẹp. Nhưng Trần Triều đang ngồi ở đây, đây là lần đầu tiên anh tự mình tới phòng em chơi, Miêu Gia Nhan cũng không tiện đi sấy tóc, chỉ biết ngồi ngây người với anh.



“Nhóc là con trai mà sao không nói?” Trần Triều đột nhiên cất tiếng hỏi.



Miêu Gia Nhan khẽ quay đầu lại nhìn anh: “Em tưởng anh biết rồi, anh cũng.. không hỏi mà.”



Trần Triều: “Anh hỏi nhóc cái này làm gì?”



Miêu Gia Nhan thầm nghĩ, vậy em nói làm gì chứ. Nhưng cậu không dám nói câu này ra.



Trần Triều cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, bảo rằng: “Thôi bỏ đi.”



Anh đứng dậy, Miêu Gia Nhan cũng đứng lên theo anh, Trần Triều lại quay đầu hỏi: “Nhóc nuôi tóc dài như vậy làm gì?”



Miêu Gia Nhan vô thức đưa tay sờ tóc mình, vừa sờ bàn tay liền ướt nhẹp, em mím môi, nhỏ giọng nói: “Em thích.”



“Còn thích mặc váy nữa, phải vậy không?” Trần Triều lại hỏi.



Miêu Gia Nhan khẽ gật đầu, khẽ đáp “Thích ạ”.



Trần Triều không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý biết rồi. Anh thấy sau tai Miêu Gia Nhan chỗ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-trieu/3549792/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.