Ngây ngốc đứng ở nơi đó, Triệu Trường Hữu lăng lăng trừng cánh cửa khắc hoa, trong đầu không có bất luận cái gì.
Chỉ là đứng ở chính giữa, vô ý thức nhìn những người đó, như thoi đưa qua lại, lẳng lặng đứng ở đó mà thôi.
Oanh Ca ra ngoài đổi nước ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải Triệu nhị công tử gây ra tiếng vang cô linh linh.
“Công tử, không đi vào sao?!”
Triệu Trường Hữu lắc đầu, cúi đầu xuống. Suy rồi lại nghĩ rồi từng chút ngẩng đầu lên.
“Y, thế nào rồi…”
Một chữ so với một chữ càng nhỏ hơn, từ trong miệng Triệu nhị công tử cố sức thốt ra.
Oanh Ca nhẹ nhàng nở nụ cười.
Triệu nhị công tử cứng miệng và Lý đại giáo chủ không chịu đơn giản nói ra lời, tổng khiến cho người ta có loại cảm giác đáng yêu.
“Đại phu còn đang coi mà!”
Duỗi tay vuốt tóc thanh niên vóc dáng so với mình còn cao hơn, giống như là ca ca, dùng ngón tay nhỏ bé lau đi vết bẩn trên khuôn mặt tuấn tú kia.
“Ngươi cũng bị khổ không ít!”
Triệu nhị công tử lại không có thanh âm nào vẫn như cũ nhẹ nhàng lắc đầu.
Tuy rằng vẫn là rất sợ, cũng ăn không ít khổ sở, nhưng mà hộ vệ kia, còn có người kia chịu khổ so với mình còn muốn nhiều hơn.
“Trước đi nghỉ đi, có việc ta gọi ngươi!”
Cố chấp lần thứ ba lắc đầu, Triệu Trường Hữu nắm chặt hai tay.
Nam tử nóng vội không nói vẫn một mực bảo vệ mình, toàn bộ nội thương chính là hắn một người thường cũng liếc mắt là có thể nhìn ra nghiêm trọng làm sao.
Chỉ là hộ vệ kia, xương sườn bị bẻ gẫy, da thịt xác xơ, chỗ đau thương tới nội tạng, cũng đã nhìn thấy mà giật mình.
Nếu như là mình, có thể ở trong cánh rừng đứng ra, ở chỗ thủ hạ của kẻ điên kia cứu y ra, e rằng y sẽ không họa vô đơn chí như vậy.
Nếu như là mình, có thể ở Tả gia trang dụng công tự cứu, ở trong tay nữ nhân hung hãn chạy trốn, như vậy y cũng sẽ không bị người ta ám toán.
Nếu như là mình, có thể ở lúc cha dạy mình võ công, dùng chút tâm, vậy thì cũng sẽ không ….
Nếu như là mình, có một chút tác dụng…
Viền mắt chậm rãi hồng lên, lần đầu là bởi vì hối hận vô tận.
Triệu Trường Hữu ngơ ngác đứng ở cửa, lần đầu minh bạch sự vô năng của mình.
Oanh Ca bất đắc dĩ nhíu mày, nhưng nhớ tới lời nói của đại phu bên trong.
“Giáo chủ trúng độc còn mạnh mẽ vận công, dẫn đến nội tức hỗn loạn, bị thương bên trong, nếu không dựa vào viên tuyết đan cầm mệnh, sợ rằng…”
Đại phu bất lực, hiện tại cũng chính là tìm người dùng nội lực vì gia tục mệnh mà thôi.
Nhưng dù sao cũng không phải kế lâu dài, cứ như vậy mãi…
Oanh Ca đã quen nhìn nhân gian ấm lạnh cũng không nhịn được lệ quang.
Hiện tại chỉ trông mong gia có thể phúc thiên mệnh đại, kỳ tích có thể xuất hiên.
Len lén lấy mu bàn tay lau đi khóe mắt, Oanh Ca còn khuyên nhủ nói:
“Đi nghỉ đi! Không thì chờ gia tỉnh nhìn thấy bộ dáng này của người lại cười ngươi nữa!”
Triệu Trường Hữu đỏ con mắt nhìn chăm chú Oanh Ca, thứ chua xót cứng ở trong yết hầu, nhưng vẫn hỏi ra lời.
“Ngươi nói, y còn có thể tỉnh chứ!”
Oanh Ca nhất thời cũng im lặng, cúi đầu.
Công tử còn trẻ đùa dai, chỉ là miệng xấu mà thôi, so với người giả nhân giả nghĩa mình đã gặp qua còn hồn nhiên hơn, thanh niên như vậy, mình sao nhẫn tâm lừa gạt…
Không thể làm gì khác hơn là thuận miệng an ủi vài câu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]