Không thể làm gì khác hơn là thuận miệng an ủi:
“Giáo chủ thần công cái thế, người lại tốt như vậy, tuyệt đối không có việc gì!”
Thế nhưng lý do thoái thác như vậy ngay cả mình cũng không lừa được, sao có thể lừa Triệu nhị công tử nhìn qua thì ngu dốt ròi lại có chút mẫn cảm ngoài ý muốn chứ.
Nói đến cùng sợ rằng ngay cả chính hắn cũng không tin.
“Vậy vì cái gì y còn không tỉnh!”
Than nhẹ một tiếng, Oanh Ca cũng không nói gì.
Lời nói ngay cả mình cũng không thể thuyết phục thì có thể thuyết phục được ai đây.
Nhìn Triệu Trường Hữu kiên định quyết tâm muốn đợi ở ngoài cửa, Oanh Ca đành bưng bồn xuống dưới.
Triệu Trường Hữu vẫn ngơ ngác ngây ngốc, chậm rãi ngẩng đầu lên, gió nhẹ dần dần thổi lên, thổi loạn tóc trên trán thanh niên, con mắt bị tóc loạn ngăn trở, chặn lại cái gì đó quá huyền bí.
Sắc trời chầm chậm thay đổi, sương mù từ từ tăng lên, Triệu Trường Hữu vẫn chờ ở cửa lại bảo trì tư thế bất động.
Ba ngày, nam tử vẫn không có chút dấu hiệu nào tỉnh lại.
Chỗ cửa, thanh niên vẫn không biết đang cố chấp cái gì cũng không có ly khai.
Minh Thư nhìn thanh niên giống như hài đồng, cố chấp muốn dùng phương pháp này tha thứ cho bản thân, nhíu nhíu mi đầu, đi ra phía trước.
“Trở về đi!”
Thanh niên từng chút từng chút ngẩng đầu lên, nhìn liếc Minh Thư, nhãn thần lóe ra một chút, rồi lại buông xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-thi-thinh-nhi-nga-tru-ba/2420785/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.