Mộ Dung Trần kinh ngạc phát hiện, chỉ sau nửa năm kể từ lần cuối cùng chia ly đầy yêu hận khắc cốt ghi tâm ấy, vị đế vương từng cao cao tại thượng kia lại đã già nua đến mức tiều tụy như cành cây khô! Rõ ràng gương mặt tiều tụy, thần sắc mệt mỏi vậy mà trong đôi mắt kia vẫn ánh lên tia sáng khiến người ta phải kinh sợ.
Nhờ từng ở lại Dược Vương Cốc, hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra đó là thứ tinh lực bị dược vật cư-ỡng ép kích phát.
Hắn khẽ nhíu mày.
Vừa định thu lại ánh mắt thì phía trên, Đế Cực bỗng quay đầu nhìn thẳng về phía hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười, còn Đế Cực thì mặt lạnh, mắt đầy âm u nhanh chóng quay đi.
Bên cạnh, Phương Sở Vinh trông thấy cảnh đó khẽ mỉm cười, rồi bưng bát thuốc đã sắc xong dâng tới trước mặt Đế Cực, dịu giọng nói nhỏ: “Bệ hạ, hôm nay yến tiệc mệt nhọc, xin người uống bát thuốc này để bồi bổ.”
Đế Cực nhìn bà ta một cái, ban đầu định không nhận nhưng trong má-u thịt lại trào lên một cảm giác thèm khát và h*m m**n khó cư-ỡng, khiến ông ta đưa tay nhận lấy, uống cạn trong một hơi.
Phương Sở Vinh hài lòng mỉm cười, lại liếc mắt nhìn về phía Mộ Dung Trần, kẻ từ đầu tới cuối chưa động đũa lấy một lần.
Bà ta cười hỏi: “Sao điện hạ không dùng chút gì? Hay là rư-ợu không hợp khẩu vị? Để bản cung sai người mang loại mới lên nhé?”
Mộ Dung Trần chỉ liếc bà ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062891/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.