Đang mải suy nghĩ, bên ngoài, lão bá và cả nhà ông ta lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, miệng toàn nói những lời như: “Thần Vương điện hạ tham sắc, cư-ỡng chiếm nữ nhi nhà ta!”, “Thần Vương tác oai tác quái, tâm địa độc ác!”, “Thần Vương đúng là cầm thú!”
Cảnh Như Vân còn ở bên cạnh lớn giọng quát: “Thần Vương! Ngài cứ co đầu rúc trong xe ngựa như thế là sao? Nếu không có tật giật mình thì bước ra nói cho rõ ràng!”
Hoa Mộ Thanh hơi nhíu mày, thật sự không thích kiểu ép người quá đáng của Cảnh Như Vân.
Nhưng Mộ Dung Trần lại hiểu ý của Cảnh Như Vân.
Có người muốn lợi dụng chuyện này, nhằm bôi thêm một tầng tội danh mà dân chúng không thể chấp nhận vào danh tiếng vốn đã lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn, cư-ỡng đoạt, cư-ớp bóc.
Lạnh lùng, bá đạo, tàn nhẫn, vô tình… những điều đó, đối với một kẻ quyền cao chức trọng, đôi khi chưa chắc đã là xấu.
Nhưng nếu trở thành kẻ vô pháp vô thiên, coi rẻ tính mạng dân thường thì dù trong triều đình hay ngoài dân gian, tuyệt đối không ai ủng hộ.
Chỉ cần tin đồn lan ra, chẳng bao lâu nữa Mộ Dung Trần sẽ mang tiếng xấu khắp nơi và trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền này, hắn sẽ rơi vào thế yếu.
Với tính cách của Mộ Dung Trần, thực ra hắn vốn sẽ chẳng buồn để tâm chỉ mặc kệ để đám người kia tiếp tục vu khống.
Đến cuối cùng, dẫu tra rõ sự thật chứng minh hắn vô tội thì miệng lưỡi thế gian cũng khó mà dập tắt.
Cảnh Như Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062823/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.