Vẫn là người nữ nhân trẻ kia phản ứng nhanh, mở miệng the thé kêu lên: “Đúng, đúng rồi! Là ngươi! Ngươi chính là Tứ Công Chúa, ngươi kiêu căng ngang ngược, chẳng phải Tứ Công Chúa thì còn ai vào đây nữa!”
Cảnh Như Vân chỉ khẽ cười lạnh: “Bổn cung kiêu căng ngang ngược, đến ngươi cũng nhìn ra được sao?”
Những người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán!
Trong hoàng đô, phần lớn người ta đều nghe đồn Tứ Công Chúa kiêu ngạo, cũng chỉ là lời đồn truyền miệng.
Nhìn đám người này, rõ ràng là dân ở nông trang bên ngoài Long Đô, làm sao lại biết rõ đến vậy? Hơn nữa, ai từng gặp Cảnh Như Vân đều biết, cách dễ nhận ra nàng nhất là nhờ vào nốt ruồi nổi bật trên mặt nàng.
Thế mà người nữ nhân kia lại chẳng nhắc đến đặc điểm ấy, chỉ nói chung chung.
Vả lại khi nãy, cùng lắm Cảnh Như Vân chỉ thể hiện ra chút cứng rắn áp người, chứ chưa hề lộ ra vẻ kiêu căng ngang ngược gì cả.
Còn gì chưa rõ ở đây nữa?
Đám tiểu lưu manh bên cạnh lại bắt đầu hò hét: “Ôi chao! Đây rõ ràng là cố ý đến vu khống Thần Vương điện hạ mà! Gan to thật đấy!”
“Ta thấy chắc chắn là có kẻ đứng sau sai khiến!”
“Chậc chậc, đúng là một màn kịch lớn! Còn bịa ra chuyện cư-ớp nữ nhân dân thường nữa! Thần Vương thế kia, cần gì phải ra tay cư-ớp? Ở Long Đô, bao nhiêu cô nương chỉ mong được xếp hàng để tiếp cận Thần Vương, các ngươi chắc chẳng biết đâu!”
Nghe đến câu này, lông mày Mộ Dung Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062824/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.