Tôn Danh Dương mỉm cười lắc đầu: “Lão phu đã nói thì tuyệt đối không nuốt lời. Đã là Vương gia yêu cầu, lão phu có lý do gì để từ chối. Chỉ là…”
Ông lại cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn sang Mộ Dung Trần: “Đứa trẻ ấy, Vương gia muốn lão phu dạy nó điều gì?”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh khẽ biến, dường như chợt nhận ra điều gì đó.
Bên cạnh, Mộ Dung Trần đã thản nhiên mỉm cười, nhàn nhạt đáp: “Đạo làm đế vương.”
Con ngươi Hoa Mộ Thanh khẽ rung mạnh!
Đối diện, Tôn Danh Dương lại bật cười, gật đầu: “Được, lão phu đồng ý.”
Ông không hề có lấy một tia do dự, lo lắng hay thoái lui.
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, liếc nhìn Mộ Dung Trần muốn nói điều gì đó nhưng trước mặt người ngoài nàng không tiện mở miệng.
Đến khi Mộ Dung Trần hẹn trước thời gian, bảo Quỷ Vệ đến đón Tôn Danh Dương vào Vương phủ, hai người quay lại xe ngựa.
Lúc này, Hoa Mộ Thanh không kìm được nữa, nắm lấy tay áo hắn, vội vàng nói: “Thịnh Nhi…”
Nhưng vừa cất lời, Mộ Dung Trần đã mỉm cười, nhẹ giọng: “Thịnh Nhi là nhi tử của ta.”
Hoa Mộ Thanh khựng lại, nhìn hắn, giọng điệu kiên định đến mức nàng không thể thốt ra thêm lời nào.
Mộ Dung Trần liếc nhìn nàng, kéo tay nàng đang nắm lấy tay áo mình xuống, đặt vào lòng bàn tay, khẽ v**t v* mấy cái, nhẹ nhàng nói: “Giờ đây cục diện Long Đô càng lúc càng rối ren, không biết ngày nào sẽ biến thành một vũng bùn hỗn loạn. Nếu thời cuộc gấp gáp, thì rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062822/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.