Dù Hoa Mộ Thanh là Tống Vân Lan mượn xá-c hoàn hồn, nhưng Thịnh Nhi lại thật sự là đứa con do chính nàng sinh ra.
Nếu như Mộ Dung Trần thật sự nói rõ quyết định tương lai của mình cho Hoa Mộ Thanh biết, e rằng cô nương này sẽ thật sự để tâm.
Tuy nhiên, điều nàng để tâm lại không giống như Tô Nguyên Đức nghĩ.
Bởi vì, với Mộ Dung Trần mà nói, Thịnh Nhi mới thực sự là người không liên quan, không đáng để hắn vì đứa trẻ ấy mà trải sẵn con đường lụa gấm huy hoàng đến vậy.
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Chuyện sau này, cũng chưa nói trước được. Dù nàng có để tâm cũng chẳng làm gì được, xưa nay những việc này, nàng vẫn luôn nghe theo con.”
Rõ ràng, chữ “để tâm” trong miệng hắn và “để tâm” mà Tô Nguyên Đức nói, hoàn toàn không phải một chuyện.
Tô Nguyên Đức không đồng tình, liếc nhìn hắn: “Con ấy à, vẫn là đừng quá chuyên quyền thì hơn. Cô nương ấy, ta nhìn thấy cũng rất tốt, con nên biết trân trọng đừng vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng mà làm tổn thương lòng người ta. Đến lúc thật sự tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, có hối hận cũng đã muộn.”
Khi nói những lời này, gương mặt Tô Nguyên Đức có chút trầm ngâm cũng xen lẫn nét hoài niệm như thể đang nhớ lại những chuyện đã qua.
Chỉ là, cả đời ông vốn đã quen cứng rắn ngang tàng, dù có khuyên răn cháu ngoại như vậy, tâm tình ấy cũng chỉ lướt qua trên gương mặt, rồi bị ông chôn thật sâu vào đáy lòng.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062805/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.