Hoa Mộ Thanh cũng không nhịn được bật cười, lắc lắc đầu rồi bước đến, dịu giọng hỏi: “Thịnh Nhi, con đang làm gì vậy?”
Thịnh Nhi lập tức trừng to mắt, làm động tác “suỵt” với nàng.
Hạ giọng nói lí nhí: “Đừng làm thỏ con sợ! Chúng đang hoảng hốt lắm! Con đang nói chuyện với chúng, bảo chúng đừng sợ nữa.”
Tô Nhiên nghe vậy thì buồn cười: “Thịnh Nhi còn có bản lĩnh thế cơ à! Còn có thể trò chuyện với thỏ —— ưm!”
Lời còn chưa dứt đã bị Tống Huệ kéo một cái, còn Ngô Trân thì bịt chặt miệng cô nàng lại.
Giằng co một chút, Tô Nhiên bất đắc dĩ đầu hàng, lầm bầm: “Được rồi được rồi, biết rồi, mau buông ta ra đi! Nghẹt thở mất!”
Tống Huệ bật cười, Ngô Trân thì trợn mắt nhìn nàng, hạ giọng quở: “Không thấy Thịnh Nhi đang cố gắng sao? Lỡ dọa thỏ con sợ ch-ết rồi, ngươi định đền hai con cho thằng bé à?”
Tô Nhiên bất lực: “Được được, ta sai rồi, chịu chưa? Đừng nói hai con, hai trăm con ta cũng đền!”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Ta thì không cần đâu, đến lúc đó nhà lại biến thành hang thỏ mất.”
Nói xong, nàng cũng chẳng ngại nắng gắt, nhẹ nhàng bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thịnh Nhi khéo léo chắn đi ánh nắng chói chang cho cậu bé.
Thịnh Nhi ban đầu không muốn ai lại gần, nhưng vừa quay đầu thấy là nàng thì liền vui vẻ giơ tay ra hiệu "suỵt" thêm lần nữa.
Hoa Mộ Thanh nghiêm túc gật đầu, ra hiệu hiểu rồi!
Thịnh Nhi yên tâm nằm xuống tiếp tục quan sát hai chú thỏ, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5062804/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.