Nàng từng che chở cho đứa trẻ ấy dưới đôi cánh của mình, vốn chỉ mong nó có thể bình an vô sự mà lớn lên. Nào ngờ, một đứa bé thông minh lanh lợi đến vậy, cuối cùng vẫn không thoát được móng vuốt của Hoa Tưởng Dung.
Lại còn bị bắt, bị tr-a tấ-n đến mức này!!!
Thanh âm run rẩy từ lòng bàn tay khiến Thanh Hoàng chau mày khẽ, nhẹ kéo nàng vào lòng dường như muốn ôm nàng từ phía sau để truyền một chút an ủi.
Đúng lúc đó, thân thể Thiên Hoàng gần như chẳng còn ra hình người nằm trên giường vậy mà lại chầm chậm mở mắt.
Hoa Mộ Thanh lập tức nhào tới, quỳ gối bên giường, giọng run run liên tục hỏi: “Đệ tỉnh rồi à? Ta đến rồi đây, đừng sợ, đừng sợ nữa!”
Đôi mắt Thiên Hoàng trống rỗng như mặt nước ch-ết, lặng lẽ không chút ánh sáng, không một tia sinh khí.
Hắn ngây ngốc nhìn Hoa Mộ Thanh, tựa như cả ý thức lẫn cảm giác đã bị tê liệt hoàn toàn.
Trước kia, nàng thật sự coi Thiên Hoàng như đệ đệ ruột của mình. Giờ nhìn đứa trẻ ra nông nỗi này, vành mắt nàng đỏ hoe.
Nàng khẽ đưa tay ra, muốn thử chạm vào tay hắn một chút.
Không ngờ, ánh mắt Thiên Hoàng đột nhiên sắc bén như d-ao toàn thân bừng lên một luồng sát khí dữ tợn, hóa thành một con thú nhỏ đầy thù hận.
Chỉ cần nàng dám chạm vào, hắn dù có phải ch-ết cũng sẽ liều mạng cắn nàng một cái!
Ánh mắt ấy khiến Hoa Mộ Thanh hoảng sợ lùi lại.
Thanh Hoàng ở phía sau cũng thở dài bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061568/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.