Hắn chống một tay lên bên tai nàng, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng như mưa khói Giang Nam nhìn nàng chăm chú.
“Điện hạ, là người… không tin ta sao?”
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn khi nói chuyện phả thẳng vào mặt.
Nàng cứng đờ, không nhúc nhích, thật lâu sau cũng không thốt nên lời.
Từ sự im lặng của nàng, Thanh Hoàng lại hiểu ra được lý do thật sự đằng sau sự giận dữ và kiên quyết của nàng hóa ra đúng là nàng không tin hắn.
Hắn khẽ cười khổ, đỡ nàng tựa vào chiếc gối mềm trong xe.
Sau đó quay đầu nói với người bên ngoài: “Truyền lệnh xuống, tối nay, đưa Thái Tử điện hạ ra ngoài an toàn.”
Người bên ngoài lập tức nhận lệnh.
Thanh Hoàng lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh: “Giờ thì người yên tâm rồi chứ? Ta không đi, vậy được chưa?”
Hoa Mộ Thanh mím môi, do dự một chút, rồi nói: “Vậy ngươi cởi trói cho ta trước đi.”
Thanh Hoàng dịu dàng cười: “Nhưng người không được nổi giận nữa, an tâm chờ ở đây, được không?”
Hoa Mộ Thanh nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Được.”
Thanh Hoàng mỉm cười, bước lên, hai tay vòng qua người nàng gần như là ôm nàng vào lòng, cởi dây trói sau lưng nàng.
Hoa Mộ Thanh vô thức rút vào lòng hắn, khẽ ngửi thấy một mùi đàn hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên người hắn. Đột nhiên nàng lại nhớ đến hương thơm lạnh lẽo nồng đượm quen thuộc trên người Mộ Dung Trần.
Và… người đó, cũng từng ôm nàng như thế, thì thầm bên tai nàng những lời…
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061563/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.