Đỗ Liên Khê khựng lại một chút, lát sau khẽ lắc đầu bất lực: “Mẫu thân nói những ngày cuối cùng chỉ muốn yên tĩnh một chút, nên đã để đại ca đưa bà ra Khai Quốc Tự ở ngoại thành kinh đô. E rằng… khó mà qua nổi mùa đông năm nay.”
Hoa Mộ Thanh cũng đột nhiên trầm xuống, lòng nặng nề.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều đã chứng kiến trọn vẹn cuộc đời thăng trầm của Đỗ Chiêu Nam, từ một thiếu nữ rực rỡ kiều diễm, đến khi vì chuyện hôn nhân mà hao mòn, sa sút, cuối cùng lại lâm vào cảnh cô quạnh thê lương như vậy.
Nói cho cùng, sau khi trọng sinh, nếu không có sự trợ giúp ban đầu của Đỗ Chiêu Nam e rằng nàng cũng khó lòng đi được đến ngày hôm nay một cách thuận lợi.
Hoa Mộ Thanh đưa tay vỗ nhẹ cánh tay Đỗ Liên Khê, sau một lúc lâu im lặng mới khẽ thở dài.
Viền mắt Đỗ Liên Khê đỏ hoe nhưng vẫn gượng cười, nói: “Hôm nay ta ra khỏi cung, nghe nói mấy ngày nữa Lăng Vương sẽ nhập kinh.”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh chợt nghiêm lại: “Được, vậy thì đợi hắn đến. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Đỗ Thiếu Lăng dùng nàng làm công cụ để củng cố giang sơn.”
Đỗ Liên Khê mím môi, lặng lẽ ngắm nhìn Hoa Mộ Thanh. Một cô nương trẻ tuổi hơn mình, vậy mà lại mang theo khí chất thâm trầm khác thường.
Dù vẫn còn nét non nớt, nhưng lại toát ra vẻ quyến rũ trời sinh. Trong ánh mắt ẩn chứa sự bình tĩnh và sắc bén hơn người, như một ngọn núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061564/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.