Hoa Mộ Thanh sững người, bật dậy, vén rèm xe lên thì bất ngờ nhìn thấy gương mặt của Thanh Hoàng!
Nàng không khỏi kinh ngạc: “Thanh Hoàng, sao ngươi lại…”
Thanh Hoàng lập tức chui vào trong xe, vẻ mặt đầy vui mừng: “Cuối cùng cũng tìm được người rồi.”
Hoa Mộ Thanh nhìn hắn: “Ngươi không quay về kinh thành? Làm sao tìm được ta?”
Thấy nàng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Thanh Hoàng lại không vội vàng trả lời mà chỉ mỉm cười, gõ nhẹ lên thành xe. Cỗ xe bỗng chuyển bánh tiếp tục chạy về phía trước.
Hoa Mộ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, liền thấy bên ngoài dường như có người đang điều khiển xe ngựa, còn người đ-ánh xe ban nãy thì bị ném sang bên đường, e rằng đã bị đ-ánh ngất.
Thanh Hoàng ngồi xuống trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng: “Điện hạ đừng lo, người ngoài kia là thuộc hạ trung thành của ta.”
Hoa Mộ Thanh rút tay về, chỉ lạnh giọng hỏi: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Bàn tay bỗng trống không, Thanh Hoàng cúi đầu nhìn nhưng cũng không cố nắm lại. Hắn ôn tồn nói: “Điện hạ bảo ta về kinh, ta nào yên lòng được, liền âm thầm đi theo người đến Dương Châu.”
Hoa Mộ Thanh hoảng hốt: “Ngươi…”
Dù trước giờ Thanh Hoàng có phần bất kham, nhưng chưa từng ngang ngược đến mức hoàn toàn không nghe lời nàng như bây giờ!
Thành Đông Sơn ép nàng đi, vậy mà hắn còn bám theo tới tận Dương Châu?!
Dường như Thanh Hoàng thấy được cảm xúc của nàng, liền nói tiếp: “Điện hạ đừng giận. Dù ta có theo sau nhưng cũng giữ khoảng cách rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-phi-co-hy-cuu-thien-tue-cuop-sac/5061562/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.