Tôi xin Mẹ nghỉ học ngày hôm sau, và Mẹ đã đồng ý mà không hề hỏi tôi bất cứ điều gì. Tôi thầm cảm ơn vì điều đó. Có lẽ, dù chỉ là cuộc đời của một người xa lạ, nhưng bởi bây giờ tôi đã vô tình bước vào cuộc đời đó nên có nhiều thứ ảnh hưởng khá lớn tới cảm xúc của tôi.
Tôi chẳng thể bình tĩnh nổi. Tôi không biết mình nên làm gì tiếp theo. Tôi không thể hoạch định được tương lai sau này của bản thân. Nó quá mờ mịt, quá nhạt nhòa.
Chẳng lẽ, tôi phải sống hết cả cuộc đời này với cái tên Khả Minh? Với những kí ức không vui này? Vậy rồi tiếp đó, còn có thứ gì khủng khiếp hơn sẽ đến với tôi nữa?
Tôi thở dài cái thượt.
Tôi dạo loanh quanh vô định trên đường, rồi bất chợt dừng lại trước cửa trung tâm thương mại. Đúng rồi, hình như tầng cao nhất là khu trò chơi, lúc trước tôi toàn tới đó giải sầu, xả stress. Nhưng kể từ khi trở thành vận động viên, tôi đã chẳng có thời gian tới đó nữa. Mà dù có, quản lý ki bo kẹt xỉn kia cũng không cho tôi đi. Phần lớn thời gian của tôi đều ở phòng tập. Dù quản lý nói rằng tôi là thiên tài, nhưng không vì thế mà dễ dãi hơn với tôi. Cái gì cần học, cái gì cần tập luyện, bà đều cho tôi luyện hết, thậm chí phải thường xuyên với cường độ không hề nhỏ. Cho nên những thứ tôi đạt được phần lớn cũng nhờ đến khả năng huấn luyện ma quỷ kia.
Các vị đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoan-menh/2767880/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.